"Hạnh Hoa cô nương múa thật đẹp, đây chính là điệu múa đẹp nhất mà ta từng được thưởng thức" Một nam nhân trầm trồ khen ngợi.
"Thế đã là gì, trước đây ta đã từng được xem vũ điệu đẹp hơn như vậy, chỉ tiếc là." Một nam nhân trông có vẻ lớn tuổi hơn người vừa rồi khẽ vuốt râu lắc đầu.
"Đẹp hơn sao?"
"Đúng vậy, ngươi mới chỉ đến kinh thành mấy năm nên chưa rõ chuyện kia. Cũng đã bảy năm trước rồi.."
Một câu chuyện tình yêu khiến người ta phải thổn thức.
Nàng là trưởng công chúa điêu ngoa đanh đá của Kỳ Thịnh quốc, vì gây loạn mà bị gả đi đến nơi Hoài Văn quốc xa xôi làm vương phi.
Chàng là nhị vương gia Hoài Văn quốc, vẻ ngoài yếu đuối, nho nhã, là vị vương gia bị bỏ rơi của hoàng triều.
Một chiếu chỉ cầu thân, đem số phận hai người xa lạ buộc vào nhau, cùng ghi tên cạnh nhau trong sổ Nguyệt lão.
Duyên đến không ngờ, duyên đi không nỡ.
Câu chuyện thiên hạ vốn một đời không ngỡ,
Là ai đành lòng bỏ lại chuyện xưa,
Là ai đành lòng làm dây đàn chưa vương đã đứt,
Mối sầu trăm năm,
Ai là kẻ cuối cùng còn vương vấn,
Ai là giấc mộng trọn kiếp của ai?