Nằm dài trên bàn, Vân Nhạc với tay lấy một cái bánh hoa quế cao, cắn một miếng.
“Uống trà nữa” Lãnh Song Kỳ đưa ly trà qua. Nàng đón lấy, uống một ngụm rồi rên rỉ.
“Ta chán quá rồi, hai ngày nay không đi đâu cả, buồn quá, ta buồn chết mất.”
“Cẩm Tú tỷ tỷ nói…”
“Ta không có điếc, ta cũng không bị mất trí nhớ, đệ không cần nhắc.”
Lãnh Song Kỳ bị mắng, thầm bĩu môi trong lòng. Hoàng tỷ này, lúc nào cũng bắt nạt hắn.
“Công chúa, công chúa…” Nha hoàn hầu cận Tiểu Hoa của nàng chạy vào, thở không ra hơi.
“Có chuyện gì?”
“Hạ công tử…ngài ấy, ngài ấy…”
“Uống ngụm trà cho bình tĩnh nào, đừng vội.” Song Kỳ đưa cho Tiểu Hoa một ly trà. Nàng ta cầm lấy, uống một ngụm lớn.
“ Cảm ơn tam hoàng tử.” Nói đoạn, nhìn sang Vân Nhạc. “Công chúa, Hạ công tử lại vào cung thăm tam công chúa, tính đến nay cả thảy là bốn lần…”
Bốn lần? Hai ngày mà phải thăm bốn lần, nàng ta có bị trúng độc nguy hiểm đến tính mạng đâu mà huynh ấy lại sốt sắng như thế chứ?
“Ai da, tỷ tỷ à, Hạ tiểu tử thối thích Doanh nhi nhà chúng ta, Hạ tướng quân lại một lòng ủng hộ quốc cữu, ai da, tỷ tỷ à, ta nghĩ là chúng ta sắp có một muội phu con nhà tướng quân đấy.” Song Kỳ dài giọng, ở một bên chăm chú nhìn tỷ tỷ mình.
“Nhưng nàng ta chưa đến tuổi cập kê, sao có thể?”
“Thì định hôn ước, dù sao cũng vẫn là chuyện vui.”
Vân Nhạc thừ người, Hiên ca ca chán ghét nàng, ai cũng biết, nhưng nàng thật lòng thích huynh ấy, chẳng lẽ chuyện này lại để cho tiểu tiện nhân kia chiếm hết sao? Không, nàng không cam tâm.
Nhìn thấy ngọn lửa đang lớn dần trong đôi mắt nàng, cả bàn tay đang dần siết chặt lại, Lãnh Song Kỳ hiểu nàng đang tức giận, phải nói là rất tức giận. Nếu để mặc kệ mọi chuyện, có lẽ nàng sẽ mặc kệ lệnh cấm túc, đi tìm tam công chúa làm loạn, cuối cùng sẽ bị phạt nặng hơn. Âm thầm hạ quyết tâm, hắn túm lấy tay nàng.
“Tỷ, đi với ta đến chỗ này, đảm bảo thú vị hơn hoàng cung nhiều.”
“Ta phải đi tìm tiểu tiện nhân đó tính sổ…”
“Tính cái gì mà tính, đệ đưa tỷ xuất cung, được không? Quên Hạ Phùng Hiên, quên cả tam công chúa gì gì đó đi, được không?”
“Xuất cung?” Nghe đến hai từ này, mắt Vân Nhạc sáng lên. Dù phụ hoàng cưng chiều nàng, nhưng chưa bao giờ nàng được phép xuất cung.
“Nhưng làm sao ra ngoài được?” Nàng nhanh chóng bị thu hút bởi đề tài hấp dẫn này, quẳng luôn Hiên ca ca sang một bên.
“Trốn ra. Chúng ta làm thế này..thế này….” Lãnh Song Kỳ ở một bên giảng giải, Vân Nhạc gật gù liên tục. Ra là thế, nghe có vẻ dễ dàng thật.
…
Cửa thành Tây, có hai người mặc trang phục thái giám đang lén lút nấp sau bụi hoa mẫu đơn.
“Bây giờ làm sao?” Vân Nhạc nghiêng đầu nhìn Lãnh Song Kỳ, ở cửa hoàng cung có quân lính canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó mà lọt qua. Bọn nàng làm sao để qua được cửa ải này đây?
“Tất cả để ta. Tỷ chỉ cần tỏ vẻ thật tự nhiên là được. Đừng hoảng sợ, không ai nhận ra tỷ đâu.”
…
“Hai người kia, đi đâu?”
“Dạ, thưa ngài, bọn ta là thái giám ở thái y viện, đang ra ngoài để thu mua thảo dược a~”
“Ở thái y viện sao?” Tên lính canh dò xét.
“Vâng, bẩm phải.”
“Vậy đi đi. Cửa cung sẽ đóng sau giờ dậu, nếu không về kịp thì ở ngoài.”
“Vâng ạ, cảm ơn ngài.”
Lãnh Song Kỳ cúi đầu rối rít cảm ơn tên lính, rồi dẫn theo Vân Nhạc, đường hoàng ra khỏi hoàng cung.
…
“A, thích quá, thật náo nhiệt. Đệ nhìn kìa, đó là kẹo hồ lô đường, kẹo hồ lô đường đấy, Tiểu Hoa đã từng kể cho ta nghe…” Không giấu nổi bộ dáng phấn khích, nàng chạy nơi này, ngó chỗ kia, vô cùng vui vẻ. Hai người lúc này đã đổi thành trang phục thường dân, tuy nhiên, quần áo cũng không thể che giấu nổi quý khí của họ, một nam tuấn tú xuất trần, một nữ xinh đẹp hoạt bát, thu hút bao ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.
Không hề quan tâm đến mọi người xung quanh, hai nhân vật chính đang hớn hở ăn kẹo hồ lô đường, ngắm nghía một cửa hàng bán trâm cài. Chính xác là chỉ có Vân Nhạc, còn Lãnh Song Kỳ thì khoanh tay đứng một bên, hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể hành xử như một thiếu nữ không biết gì được.
“Cô nương, cô nương rất xinh đẹp, cài chiếc trâm này rất hợp. Đây là ngọc phỉ thúy chính hiệu đấy, cô nương xem…” Ông chủ bụng phệ thấy hai người có vẻ giàu có, hớn hở giới thiệu hàng.
Nàng hơi lưỡng lự, nàng không có mang theo ngân lượng, chiếc trâm ngọc này tuy không đẹp như đồ thượng đẳng nàng vẫn thường có, nhưng kiểu dáng đơn giản này lại khiến nàng thích thú không thể nào rời mắt. Quay đầu lại nhìn đệ đệ đang khoanh tay ở phía sau, nàng khẽ chớp mắt.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Vân Nhạc, Lãnh Song Kỳ khẽ lắc đầu. Xuất ra hai lượng bạc, đưa tay nhận trâm ngọc mà ông chủ đã gói cẩn thận, khi quay đầu lại, hắn lại không thấy nàng đâu nữa.
Lại chạy lung tung rồi.
Phía cuối chợ có mấy người đang tụ tập ồn ào. Khẽ nhíu mi, hắn rảo bước đến chỗ đám đông đang xôn xao.
“Tiện nhân điên này từ đâu đến vậy? Người đâu, bắt ả cho ta!” Một nam nhân, béo lùn, đang ôm khuôn mặt bị đánh sưng lên như mặt heo, chỉ tay vào Vân Nhạc, gào lớn với bọn thuộc hạ.
“Các ngươi ngang nhiên ức hiếp con gái nhà lành, dưới chân thiên tử mà các ngươi còn vô sỉ như thế sao?” Nàng khoanh tay, khinh khỉnh nhìn bọn thuộc hạ của tên kia đang run rẩy đứng quanh “Nếu các ngươi đã không biết vương pháp là gì, thì hôm nay bản cô nương cho các ngươi biết thế nào là vương pháp.”
“Vương pháp cái chó má gì, ở đây ông mày chính là vương pháp.”
Bốp.
Một cái bắp cải lớn đập vào đầu tên nam nhân đang hét.
Ôm đầu, hắn hét lên:
“Bắt lấy con tiện nhân này cho ta, hôm nay bổn đại gia phải cho ả biết thế nào là đụng đến ta”
Nhanh nhẹn tránh một cái gậy đập đến phía sau lưng, Vân Nhạc tung cước, đá lệch cằm tên cầm gậy. Lãnh Song Kỳ đứng một bên, thầm nhủ không ổn, bèn lao vào giữa đám hỗn loạn.
“Dừng tay lại.”
“Đệ vào đây làm gì?”
“Trâm cài của tỷ.” Hắn đưa cây trâm cho nàng, màu ngọc xanh bích ánh lên dưới ánh nắng chiều tà rạng rỡ.
Nàng nhìn đệ đệ của mình đứng bên cạnh đang tinh nghịch nháy mắt với nàng, chợt cảm thấy lòng ấm áp, một cỗ dịu dàng khẽ mơn man tâm nàng, đôi mắt chợt ngân ngấn lệ.
“Bắt hết tất cả bọn chúng cho ta.” Tên béo hét lên.
Cả một đám hạ nhân xông vào, một màn hỗn loạn.
Hạ Phùng Hiên đang trên đường về phủ, bỗng gặp một đám loạn. Ngay lập tức, cả hai phe bị giải đến quan phủ. Khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân đanh đá đang chửi mắng, hắn giật mình.
Trưởng công chúa.
Nàng ta làm gì ở đây? Không phải nàng ta bị cấm túc sao? Cả Tam hoàng tử nữa, chẳng lẽ, họ…
Kháng chỉ trốn ra khỏi cung?
“Nói, tại sao các ngươi dám cả gan gây loạn trong chợ?” Viên quan phủ có gương mặt tròn xoe đập mạnh án thư, nghiêm khắc nhìn đám người đang quỳ phía dưới.
“Quan phủ đại nhân, người có biết công tử nhà tại hạ không ạ? Công tử nhà tại hạ là con trai của Lễ bộ thượng thư đại nhân Thân Vu, Thân Họa đấy.”
Trong lòng quan phủ nổi gợn sóng, người dưới kia là con trai của Lễ bộ thượng thư đại nhân, nếu như mọi ngày thì chuyện này đã xong. Nhưng ai ngờ hôm nay Hạ công tử cũng có hứng thú đến công đường, Hạ tướng quân rất được hoàng thượng trọng dụng, công tử này lại là bạn học của Thái tử, nghe nói trong một lần cung yến, hoàng thượng đã khen ngợi Hạ công tử. Trước mặt người này, hắn không dám bao che bỏ qua cho tên Thân Họa kia nữa, nhưng đụng đến Lễ bộ thượng thư, cuộc sống sau này của hắn sẽ khó bề yên ổn. Tên Thân Họa này, đúng là đồ phế vật, hắn chỉ biết gây rắc rối, ức hiếp người, ngang nhiên cưỡng đoạt con gái nhà lành. Dân chúng trong thành hận hắn vô cùng, nhưng ai cũng ngại ngần thế lực sau lưng hắn.
Nhìn quan phủ đang vò đầu bứt tai, khó xử nhìn quanh, Lãnh Song Kỳ biết hắn đang ngại ngần Hạ Phùng Hiên, nếu không có tên tiểu tử này ở đây, có lẽ hắn đã xử xong chuyện. Dù sao, trong mắt những kẻ ở đây, một bên là công tử nhà Lễ bộ thượng thư, ai lại không biết vị thượng thư này quý con hơn vàng, ngoài ngũ tuần hắn mới có được một mụn con nối dõi, nên luôn chiều theo ý con, hắn muốn lấy trăng không dám mang sao đến. Vì quá chiều chuộng nên mới dưỡng thành tính nết không coi vương pháp ra gì như hôm nay. Nghĩ đoạn, hắn nhìn sang vị tỷ tỷ đang quỳ bên cạnh, chợt thấy buồn cười. Nếu phụ hoàng biết chuyện nàng ấy bị khi dễ, lại bị bắt quỳ ở một nơi công đường nhỏ bé, hẳn sẽ nổi trận lôi đình, đem xử chém hàng loạt. Nhưng chợt nhớ ra rằng hai người đang trốn khỏi cung lén đi chơi, hắn phải im lặng. Hạ Phùng Hiên, nếu hắn nói chuyện này cho hoàng hậu biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản là chỉ dừng lại ở việc cấm túc chép phạt như trước, mà có lẽ sẽ là hôn sự, nghiêm trọng hơn sẽ là công chúa hòa thân.
Mọi chuyện như thế nào là do Hạ Phùng Hiên.
Hạ Phùng Hiên đang thầm cân nhắc đánh giá mọi chuyện trong đầu. Cô công chúa điêu ngoa đanh đá này luôn làm phiền hắn, lại còn suýt nữa hủy dung Doanh nhi. Bây giờ làm lớn chuyện cũng không phải khó. Tuy nhiên, hắn cũng không nỡ làm vậy. Nếu hoàng hậu biết chuyện này, chắc hẳn không để yên, chuyện bất hòa giữa Vương thừa tướng và Chu quốc cữu, không ai không biết. Nếu vậy, có lẽ nàng ta sẽ bị cử đi làm công chúa hòa thân, gả cho Nhị vương gia của Hoài Văn quốc, nghe đồn hắn là một kẻ vô dụng bất tài. Nghĩ đến chuyện Vân Nhạc sẽ bị gả đi đến nơi xa xôi đó, lòng hắn chợt thấy khó chịu, bứt rứt không yên.
Khẽ liếc mấy người trong phủ đường, Vân Nhạc ngáp dài, tỏ vẻ buồn chán. Tiểu Kỳ tự dưng bảo nàng quỳ, bây giờ thì hay rồi, mấy người cứ liếc qua liếc lại nhau, còn chân nàng thì tê rần. Tên công tử kia còn lén lút ngồi, nàng nhìn thấy nhưng không nói gì. Hiên ca ca, huynh ấy sẽ làm gì? Nàng biết mình bị huynh ấy ghét, nàng cũng biết chuyện nàng làm loạn ở Phượng Nghi cung làm huynh ấy thêm giận, nhưng nàng vẫn cứ cố chấp tin rằng mình sẽ không bị bỏ mặc như vậy.
Vì nàng thích Hiên ca ca.
Nàng thích huynh ấy, từ khi nàng còn nhỏ, khi Hạ tướng quân dẫn huynh ấy vào cung dự yến. Nàng không biết mình thích nhiều bao nhiêu, chỉ biết luôn muốn nghe chuyện về huynh ấy, quản chuyện của huynh ấy, cố tình đợi cả ngày chỉ để “tình cờ” gặp huynh ấy, không màng cả thanh danh của mình để tuyên bố rằng ngoài huynh ấy không gả cho bất kì ai khác.
Nàng đã làm rất nhiều chuyện chỉ vì thích huynh ấy.