Nhân Gian Kỳ Mộng

Chương 6: Hành trình đến Hoài Văn quốc (1)

Chẳng bao lâu đã đến hạn lên đường.

Trong đoàn người đến tiễn đưa, vắng mặt hoàng đế.

Phụ hoàng, người bình an. Vân Nhạc nhìn lại hoàng cung Kỳ Thịnh lần cuối.

Đột nhiên, nàng quỳ xuống, hướng Cảnh Long điện cúi đầu.

Thật lâu.

Đoàn người hộ tống đã đi xa, trên thành, có một bóng người cao gầy, khoác trường bào trắng, đứng nhìn theo mãi đến khi đoàn ngựa xe khuất cuối con đường mới trở về.



“Công chúa, người có mệt không?” Tiểu Hoa vén rèm xe ngựa, hỏi khẽ.

Nàng nhẹ lắc đầu, đôi mắt khép lại, giấu vội sự đau đớn và mỏi mệt.

“Công chúa, chúng ta dừng chân ở đây.” Vị tướng hộ tống nói vọng vào, sau đó là tiếng hô nghỉ chân, dựng trại.

“Tiểu Hoa, đỡ ta xuống.”

“Vâng, công chúa, người cẩn thận chút.” Tiểu Hoa đưa tay đỡ nàng. Vân Nhạc bước xuống khỏi xe ngựa, đưa mắt nhìn quanh.

Bọn họ dừng chân ở một bãi đất trống trong rừng, xung quanh là những cây tùng thân lớn già cỗi, ngợp mắt là một màu xanh mướt của lá rừng, tiếng chim hót gọi bầy cuối ngày ríu rít.

“Công chúa, vương gia mời ngài đến bên kia dùng trà.” Một thiếu niên, tầm hai mươi hai mốt tuổi, thông báo với nàng, đồng thời, đưa tay chỉ về một gốc tùng cổ thụ. Ở nơi đó, Âu Dương Cảnh Thụy đang nâng một ly trà, dường như đang thưởng thức.

“Vương gia không mệt sao?”

Vân Nhạc nhìn Âu Dương Cảnh Thụy, thầm đánh giá người trước mặt.

Nam nhân này, khôi ngô uy vũ, đôi mắt phượng hẹp dài, đẹp đẽ, có lẽ sẽ đẹp hơn nếu hắn tươi tỉnh hơn một chút. Tổng quan khá yếu nhược, lại làm cho người khác cảm thấy người này thực vô dụng.

Tuy nhiên, hắn vô dụng thật sao?

Cẩm Tú tỷ từng nói, nam nhân, trừ kẻ ngốc, vốn không có ai là vô dụng cả.

Chỉ là họ muốn để lộ tâm tư, khát vọng, ham muốn của mình cho kẻ khác biết hay không mà thôi.

Kẻ sinh ra trong gia đình đế vương, vốn không thể đơn thuần thánh thiện.

“Bản vương không sao, cảm ơn công chúa. Nàng, vẫn ổn chứ?” Đưa mắt nhìn nữ nhân đối diện, hắn nheo mắt đánh giá nàng. Nữ nhân này, quả như lời đồn, xinh đẹp duyên dáng, nhưng đôi mắt kia, có sự thông minh lanh lợi mà nữ nhân hiếm thấy, dù nàng ta đã khéo léo che giấu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra. Nàng ta không còn vẻ ngoan cường như lần ở yến tiệc, tuy nhiên, có vẻ như bông hoa này vì rời cành nên mới mang vẻ yếu đuối, ủ rũ.

“Bản cung vẫn ổn.”

Hai bên âm thầm đánh giá lẫn nhau, cuối cùng, Âu Dương Cảnh Thụy lên tiếng.

“Công chúa, thử một ly trà chứ?” Khẽ nhấc ly trà trong tay, hắn hơi nâng mắt, chăm chú nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt.

“Cảm ơn vương gia.” Nàng đưa tay nhận lấy một ly trà, từ tốn nhấp một ngụm.

Hừm, trà ngon.

“Công chúa thấy thế nào?”

“Trà ngon, hẳn là người pha trà đã rất dụng tâm.”

“Công chúa quả là người trong nghề. Trà này là trà của Tây Vực, dùng sương mai để nấu.”

“Vương gia quá khen. Bản cung chỉ biết một chút.”

Hai bên khách khí với nhau một lúc lâu, Âu Dương Cảnh Thụy mới ra hiệu cho người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng gần đó. Người thiếu niên cúi đầu, sau đó sải bước rời đi.

Xung quanh nhất đỗi vắng lặng.

Vân Nhạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Cảnh Thụy.

“Hẳn là vương gia có điều muốn nói riêng với ta?”

“Không hổ danh viên ngọc quý của Hàn Thiên đế, công chúa quả thực tinh tường.”

“Ngài muốn nói chuyện gì?”

“Vân Nhạc công chúa, bản vương biết ngươi không tình nguyện gả cho ta. Tuy nhiên, ta cũng không muốn để bản thân mình bị kẻ khác sắp xếp.”

“Vậy thì sao? Ngài tính làm gì với bản cung đây?” Ngữ khí lạnh nhạt, lạnh lẽo.

“Ta biết ngươi không như những lời người khác nói, và hẳn ngươi cũng đã nghi ngờ ta không phải vô dụng bất tài như trong lời đồn. Ta hẳn là không nói sai đi.”

“Vương gia, ngài thật thẳng thắn.”

“Vì thế, nhân sinh vốn chỉ là một vở kịch, mong công chúa có thể đóng trọn vai.”

“Đã phiền ngài nhọc lòng.” Vân Nhạc hơi cúi đầu thi lễ, vẻ mặt hờ hững không biểu lộ một cảm xúc nào.