Nhân Gian Kỳ Mộng

Chương 7: Ngoại truyện Âu Dương Cảnh Thụy (1)

Ta là nhị vương gia của Hoài Văn triều.

Là Âu Dương Cảnh Thụy. Mẫu phi thường gọi ta là Thụy nhi.

Mẫu phi ta là Mai phi, là con gái của một quan viên thất phẩm không có danh tiếng, và từng là sủng phi của hoàng đế.

Gọi là đã từng, vì người đã qua đời trong lãnh cung. Nghĩ cũng thật nực cười, nói yêu nói thương để rồi khi có kẻ bày mưu hãm hại, hoàng đế lại nghi ngờ mẫu phi. Đến khi người mất, người đó mới hối hận, mới thương tiếc, mới buồn bã.

Ta thực khinh thường người đó.

Ta chưa từng gọi người đó là phụ hoàng, dù có cố gắng thế nào, và dù người đó có hối hận bao nhiêu, ta cũng sẽ không thể tha thứ cho người đó.

Kẻ sinh ra trong gia đình đế vương, vốn không hề hòa nhã dễ gần như vẻ bề ngoài. Các huynh đệ của ta cũng thế, họ thi nhau bày tỏ tài năng, rồi lập mưu hiến kế, kéo bè kết phái nhằm giành được ngôi vị thái tử. Người đó từng nhìn ta đầy kỳ vọng, từng nói rằng: “ Cảnh Thụy, nếu con muốn ngôi vị hoàng đế, trẫm sẽ để nó cho con.”

Ta tự nhiên lại nghĩ, nếu hoàng hậu nương nương nghe được câu này, chắc hẳn sẽ giận điên lên, và vội vã tìm mọi cách để hại ta, giống như bà ta đã hại mẫu phi vậy.

Ta không cần sự đền bù ấy.

Dù ta làm hoàng đế, thì mẫu phi cũng không thể sống lại được. Và mối hận trong lòng ta cũng không thể chỉ vì một ngôi vị mà có thể buông tay.

Ta tỏ ra vô dụng, nhưng các huynh đệ của ta vẫn có người nghi ngờ. Ta lại hạ độc lên chính mình, cuối cùng thì họ cũng mắc bẫy.

Chỉ có một người không tin tưởng rằng ta là một kẻ bất tài vô dụng. Người đó luôn tỏ ra kỳ vọng ở ta, nhưng ta không muốn.

Ta phải trả thù cho mẫu phi. Cho dù là hoàng hậu nương nương hay hoàng đế, ta muốn họ phải chịu đựng những đau đớn nhất, những dày vò nhất.

Trong một đêm ở Mai cung, ta đã vô tình thấy người đó khóc.

Đêm ấy là đêm trước ngày giỗ của mẫu phi, khi một mình ta đang tựa mình vào gốc tùng cổ thụ ngắm sao trời, ta thấy người đó một mình bước vào trong cung, và ôm bức họa của mẫu phi và khóc.

Người đó không hề nhận ra là có ta ở đó, chỉ một mình lảm nhảm.

“Hương nhi, Hương nhi, Thụy nhi vẫn không chịu tha thứ cho ta. Ta đã cố gắng đền bù cho nó rất nhiều, nhưng vẫn không thể nghe nó gọi ta một tiếng phụ hoàng.”

“Hương nhi, ta nhớ nàng, rất nhớ.”

“Hương nhi, giá như nàng ở đây, ta rất mệt mỏi, ta muốn đến với nàng nhưng Thụy nhi lại không chịu nhận ngôi vị hoàng đế.”

“Hương nhi, nàng biết không, Thụy nhi luôn tỏ ra vô dụng và yếu đuối. Nhưng con của nàng làm sao có thể thua kém người khác, phải không?”

“Hương nhi, giá như ta có thể đến bên nàng…”

Đêm đó, sau khi người đó lảo đảo rời đi, bóng lưng cô độc ấy kéo dài dưới ánh trăng, trông thực buồn bã.

Ta đã thao thức cả đêm ấy.



Lạc Túy Sương là con gái của Lạc tướng quân. Muội ấy kém ta hai tuổi.

Tướng quân cùng mẫu phi có chút giao tình, nên cũng coi như có chút quan hệ. Túy Sương cùng ta lớn lên nên có thể coi là thanh mai trúc mã. Muội ấy rất thông minh, rất hoạt bát và xinh đẹp.

Nhưng ta chỉ coi muội ấy như muội muội.

Đêm Thất tịch năm ta mười tám tuổi, muội ấy hẹn ta ở bờ sông.

“Muội thích huynh.”

“Túy Sương, muội biết ta chỉ coi muội như muội muội…”

“Nhưng muội thích huynh, không phải là tình cảm huynh muội, mà là tình cảm nam nữ…”

“Muội biết, ta không có tình cảm với muội theo kiểu đó, mà là…”

“Muội muốn gả cho huynh, muốn làm thê tử của huynh, muốn được chăm sóc huynh cả đời.”

“Ta không thể.”

“Huynh có thể cho muội một lý do không?” Đôi mắt Túy Sương đầy nước, nhưng muội ấy không hề rơi nước mắt.

“Ta… thực xin lỗi. Ta là một kẻ vô dụng bất tài, không xứng với muội.”

“Muội không quan tâm.”

“Ta…xin lỗi. Dù sao thì chúng ta cũng không thể nào…” Chưa bao giờ ta cảm thấy có lỗi đến thế, và cũng không biết nói thế nào.

“Có nghĩa là, dù thế nào đi chăng nữa, huynh cũng không cưới muội?” Túy Sương mỉm cười nhìn ta, nhưng ta có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói run rẩy ấy.

“Ta xin lỗi.”

“Huynh thật ngốc. Muội về đây. Tạm biệt.”

Còn lại một mình ta bên bờ sông, và ta cũng không biết rằng, ngày hôm sau, Lạc Túy Sương sẽ biến mất khỏi Đông Châu. Lạc tướng quân không hề nói một lời về việc biến mất của muội ấy, khi bị ta hỏi dồn, ông mới khẽ cười buồn.

“Túy nhi rất thông minh, con bé chỉ đi chơi thôi, vốn không có gì to tát.”

Ba năm sau, ta gặp Túy Sương ở Tây Kinh, trầm tĩnh hơn trước nhiều. Muội ấy nói rằng, hóa ra, giang hồ cũng rất thú vị.

Ta hỏi khi nào muội ấy trở về.

Đáp lại ta chỉ là một cái phất tay, và bóng lưng quay đi vội vã của muội ấy.

Người duy nhất khiến ta cảm thấy mắc nợ, chỉ có Lạc Túy Sương.



Ta hai mươi tư tuổi. Và hoàng đế muốn tứ hôn cho ta.

Ta không muốn bị người đó sắp đặt, và ta đưa ra ý kiến cầu thân Kỳ Thịnh quốc.

Ta biết Hàn Thiên đế của Kỳ Thịnh quốc vốn không lựa chọn trưởng công chúa Vân Nhạc trong lần cầu thân này. Nhưng trong đêm yến tiệc, có vài chuyện xảy ra, nên nàng ta trở thành công chúa hòa thân.

Lãnh Minh Hy, mười bảy tuổi, con gái của Vương tiên hoàng hậu, và là trưởng công chúa nổi tiếng đanh đá chua ngoa của Kỳ Thịnh. Ta còn nghe được một chuyện rất thú vị, rằng nàng ta si mê con trai của một vị tướng quân trong triều, từng tuyên bố không phải hắn không gả.

Ta chợt nhớ đến Túy Sương, nhưng muội ấy không có sự cố chấp như cô công chúa này.

Nàng ta rất tĩnh lặng, và vẻ u buồn trong ánh mắt không thể nào che giấu nổi trong suốt chặng đường hòa thân. Nàng ta cũng rất thông minh, và có sự nhanh nhạy sáng suốt hiếm thấy ở nữ nhân.

“Cảnh vương gia, nếu một ngày ngài có được thứ ngài muốn, thì hãy để ta đi.”

“Đi? Ý của công chúa là…?”

“Đúng. Hưu ta. Ta không muốn bị bó buộc trong hoàng thất nữa. Ta muốn được tự do, được là chính bản thân mình.”

Đôi lúc ta cứ nghĩ, nàng ta là Túy Sương.