Đổng Tây từ nhỏ đã luôn cho rằng bản thân mình chính là người cùng Ngụy Hàn đi đến cuối cuộc đời, anh sẽ mãi yêu thương cô, chờ đợi cô, giữ trọn lời hứa thanh mai trúc mã. Nhưng đáng tiếc, Ngụy Hàn có một cuộc sống riêng không mang tên cô, anh có tình yêu chẳng phải là cô.
Trong khi tất cả mọi người đều quay lưng về phía Ngụy Hàn, đẩy anh xuống tận cùng của địa ngục thì chỉ có Đổng Tây cô không màn tất cả mà bước về phía anh, dù bản thân chịu muôn vàn đau đớn nhưng cô vẫn kiên trì giữ chặt ngọn nến duy nhất để chiếu sáng nơi giam cầm linh hồn tội lỗi của anh. Tình yêu của cô là kiên trì yêu tha thiết một người.
Năm tám tuổi, Ngụy Hàn lần đầu nhìn thấy Đổng Tây, anh xem cô như viên ngọc quý, dành hết tình thương, sự chiều chuộng cho cô, xem đó là tình thân. Anh trưởng thành, mang tình yêu đặt nhầm chỗ để rồi một bước sai lầm dẫn đến ngõ cụt không lối thoát. Một mình anh buông thả bản thân, bán rẻ linh hồn cho ác quỷ, anh sống những tháng ngày tăm tối trong hận thù. Năm tháng đổi dời, lòng người lạnh nhạt. Chỉ có Đổng Tây của anh mãi mãi như thế, một lòng một dạ yêu anh. Anh muốn đem cả thế giới này dâng tặng cô, chẳng biết từ lúc nào, tình thân mà anh nhầm tưởng ấy đã trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tình yêu của anh là ngang tàn chiếm giữ một người.
Ngụy Hàn luôn nghĩ cùng cô bước lên đỉnh cao danh vọng mới chính là hạnh phúc, nhưng anh dần quên mất thứ cô cần là một cuộc sống yên bình, không đấu tranh hay thù hận. Còn anh, anh lạc lối trong mối thù năm cũ, từ lâu đã chẳng còn là chàng thanh niên năm ấy cô yêu.
Cũng chẳng biết trong cuộc tình này, là ai nợ ai?