Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 54: Tỏ Tình Trong Cơn Say.



Anh nghĩ, có thể như mọi người nói, anh biến thái thật rồi, cả anh còn thấy mình biến thái.

***

Đích thân anh lái xe ra ngoài, đều không có bóng dáng cô, anh cảm giác như con đường đều trống vắng đến thê lương. Anh lo lắng vô cùng, sức khỏe cô vẫn chưa bình phục hẳn, anh lại lo cô ra ngoài mà gặp kẻ xấu, nhiều mối đe dọa với Đổng Tây. Ngụy Hàn tựa đầu vào vô lăng nhíu mày đau khổ. Về nhà không gặp cô chỉ mới nửa tiếng mà anh tưởng chừng như mười thế kỉ. Lúc điện thoại reo, Ngụy Hàn còn quên cả việc bắt máy. Lương Ứng Nhiên gọi liên tục, cuối cùng anh cũng chịu nghe, tiếng bên kia vọng lại làm Ngụy Hàn phấn chấn hẳn lên.

"Anh Ngụy! Tìm thấy cô Đổng rồi!"

Căn phòng vip của quán bar, tiếng nhạc rập rình, ánh đèn chớp rồi tắt, Đổng Tây vẫn ngồi đó, vẫn uống rượu. Phó Chi Dương ngồi thở dài, rót rượu cho Đổng Tây: "Cậu định uống chết luôn sao?"

Đổng Tây không nói, lại cầm ly rượu lên uống. Tiếng nhạc xâm chiếm hết toàn bộ tâm trí cô...

Hi vọng em vẫn giữ riêng em chẳng đánh rơi phút nào
Hi vọng em vẫn giữ đây cả giấc mơ dẫu đớn đau
Hi vọng anh giờ đây có chút yên vui ngập nắng trên con đường
Hi vọng anh còn mang chút ký ức về em chỉ thế thôi.
Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời
Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời
Chỉ cần anh còn trên mặt đất này
Em vẫn hy vọng...

Bài hát 'Em vẫn hy vọng' vang lên từng hồi, cũng như tiếng lòng của cô. Cô vì quá yêu anh nên luôn luôn hy vọng, hy vọng một ngày anh sẽ yêu cô. Trong cuộc sống này, cô cảm thấy rằng cô không thể thiếu anh được nữa. Đổng Tây không còn cách nào khống chế tình cảm, cô không thể giả vờ để anh yêu mình bằng tình yêu em gái, cô hoàn toàn không trụ vững mỗi khi biết anh ôm người khác không phải cô.

Có thể cô điên. Điên vì quá yêu anh.

Cô biết, mình tham lam, ích kỉ. Nếu có thể, cô mong anh hãy là anh Hàn của riêng cô.

Đổng Tây cao giọng lẩm bẩm theo, không cần nghe nhạc, cũng quên đi nhịp điệu, chỉ biết hát theo cảm xúc...

"Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời... Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời..."

"Đổng Tây! Hôm nay cậu sao vậy?"

Giật lấy ly rượu trên tay Đổng Tây, Phó Chi Dương kéo cô ấy về thực tại. Vốn định gọi điện rủ Đổng Tây đi mua sắm, vậy mà bị Đổng Tây kéo vào quán bar này, không chỉ vậy, Đổng Tây còn im lặng không nói gì với Phó Chi Dương, chỉ biết tự mình uống rượu, đôi mắt tỉnh táo giờ đã mơ màng không thể tìm được điểm dừng. Đôi mắt xinh đẹp kiêu sa ấy đang rưng lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Không chịu nổi nữa, Phó Chi Dương tức giận: "Có phải lại vì người tên Ngụy Hàn không hả? Cậu nói cho mình biết đi! Anh ta làm gì cậu?"

"Anh Hàn... Anh Hàn..." Đổng Tây bắt lấy tay Phó Chi Dương, gục lên gục xuống: "Cậu nghĩ xem, mình có điểm nào không tốt? Mình... yêu anh... ấy như vậy... Anh Hàn... Sao vậy?"

"Sao là sao? Cậu tỉnh táo lại coi, mình không phải tên đó."

Đổng Tây vẫn bất chấp mà bộc bạch tâm sự của mình, cô không nên căm nín cũng không thể tiếp tục căm nín mà chịu đựng trong khi nỗi đau đang giằn xé không ngừng.

"Anh ấy không yêu mình... Anh ấy rất quá đáng, mình làm sao, làm sao cũng không được... Cố gắng cũng không được..." Lắc đầu trong sự tuyệt vọng vô cùng, Đổng Tây cứ nói trong cơn say, ai nghe hay không cũng mặc kệ.

"Anh ta bỏ cậu rồi sao?"

Cô vẫn lắc lắc đầu, tựa vào người Phó Chi Dương, quơ tay múa chân, nói chuyện không đầu không đuôi: "Sao lại như vậy? Dang tay là có sao? Chẳng phải... mình cũng... là phụ nữ... à? Anh Hàn đáng ghét... Mình không muốn! Em gái sao? Mình ghét hai chữ đó!"

Thật không biết nói sao Đổng Tây mới nghe, Phó Chi Dương đang rất muốn biết vị thần thánh Ngụy Hàn trong truyền thuyết của Đổng Tây rốt cuộc có phù phép gì mà lợi hại đến thế.

Suy nghĩ đó vừa lóe ra thì lập tức cánh cửa đã mở tung. Phó Chi Dương trơ mắt nhìn người đi vào, một người đàn ông lịch thiệp, đeo kính rất tri thức. Sau lưng anh ta còn một vài người, Phó Chi Dương ngạc nhiên rồi phản ứng ngay: "Các người là ai vậy?"

Người đeo kính đó là Lương Ứng Nhiên, anh đi vào nhìn Đổng Tây say bí tỉ nằm trong lòng Phó Chi Dương, anh xoay người lại nói với người đứng ở cửa: "Anh Ngụy! Là cô Đổng!"

Ngụy Hàn bước vào, hình ảnh trong mắt Phó Chi Dương mờ đi, người đàn ông ấy sao lại cho cô cảm giác này, cái nhìn thoáng qua lạnh lùng, gương mặt thể hiện sự chững chạc hơn người, sự anh tuấn hiện lên trong ánh hào quang chói lọi, vẻ phong độ không quá cao ngạo mà cũng chẳng tầm thường. Người đàn ông này, mang đến cho người đối diện xúc cảm khó nói, đã nhìn thì không muốn rời mắt, cái cuốn hút như có ma lực lay chuyển mọi thứ.

Hàng chân mày rậm ấy chau lại, ánh mắt bí hiểm nhìn người đang nằm trong lòng Phó Chi Dương. Vẻ lãnh đạm biến mất, thay vào đó là sự yêu thương thể hiện không chút ngụy trang.

Phó Chi Dương vội bừng tỉnh, la lên: "Ra ngoài! Các người là ai hả? Đi ra nhanh!"

Không quan tâm đến ai đang la thét, Ngụy Hàn chỉ nhìn thấy riêng mình Đổng Tây. Anh ngang nhiên đi đến trước Phó Chi Dương, khoảng cách gần như thế, Phó Chi Dương liền choáng ngợp, cô lùi người lại tránh sức công phá mãnh liệt đó.

"Anh... Anh... Làm gì vậy?"

"Tiểu Tây!"

Giọng nói này, thật sự Phó Chi Dương bị đắm mất rồi. Cái lạnh lùng cũng không còn, sự trìu mến lẫn yêu quý đều hiện diện đầy đủ trong tiếng gọi đó. Nhưng lại là gọi 'Tiểu Tây'. Phó Chi Dương thẫn thờ nhìn xuống Đổng Tây đang nằm lẩm bẩm nằm trên đùi mình. Anh gọi, cô ấy sao?

Nghe được tiếng nói thân thuộc đó, Đổng Tây trở mình mở mắt, hình bóng anh mơ màng hiện ra, cô nhoẻn miệng cười, giơ hai tay lên như thường lệ: "Anh Hàn sao... " Dường như phát hiện điều gì đó, cô vội lãng ánh mắt đi nơi khác, tự mình lắc đầu phủ nhận: "Say rồi... Sao anh ấy ở đây được chứ... Mình say rồi..."

Đúng là cô say rồi, anh ở ngay bên cạnh thế rồi mà vẫn không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nhưng cái gọi nũng nịu đó làm Ngụy Hàn mềm lòng, bao nỗi lo lắng trong hơn nửa tiếng vừa qua đều tan biến, đúng là chỉ có cô mới biết cách lay động lòng người đàn ông này. Ngụy Hàn mỉm cười âu yếm, anh cúi xuống bế Đổng Tây lên. Hành động này, với hai người họ là vô cùng bình thường, anh thường bế cô như thế lúc cô lười biếng nằm dài ở sofa không chịu về phòng. Nhưng với những người có mặt thì rất đỗi bất thường. Phó Chi Dương bị nụ cười không dành cho mình làm ngây ra, cả Đổng Tây rời khỏi lòng mình lúc nào cũng không hay. Đến khi nhìn Đổng Tây tựa đầu vào ngực Ngụy Hàn, anh bế cô đi khỏi đó, Phó Chi Dương mới đứng dậy la lớn: "Này! Anh đưa bạn tôi đi đâu vậy hả?"

Định đuổi theo thì ngay lập tức bị Lương Ứng Nhiên cản lại, anh ta nói ngay vào: "Cô Đổng say rồi, anh Ngụy đưa cô ấy về."

"Anh Ngụy? Ý anh nói người đó là Ngụy Hàn?"

Lương Ứng Nhiên gật đầu sau đó cùng ba tên vệ sĩ đi khỏi. Phó Chi Dương vẫn nhìn theo bóng họ. Ngụy Hàn? Đó là Ngụy Hàn sao? Lần này, cô đã hiểu vì sao Đổng Tây lại bỏ hết tuổi xuân chỉ vì một người, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm thế.

Người đàn ông có thể khiến phụ nữ hy sinh tất cả, chắc chắn là anh ta có thứ đáng để phụ nữ làm vậy.

Bế Đổng Tây lên xe, Ngụy Hàn ôm cô vào lòng. Lương Ứng Nhiên lên ngồi ở ghế lái rồi điều khiển xe. Trên đường, cô không ngừng quậy phá, mượn rượu làm bừa. Mở mắt nhìn anh trân trân, xem anh như người ngoài hành tinh vừa rơi xuống, anh áp tay xoa xoa má cô: "Nhìn anh như thế là sao?"

Cô lùi người sát vào cửa xe, ngơ ngẩn đáp: "Anh là... ai vậy?"

Vòng tay trống trơn, Ngụy Hàn co những ngón tay lại, anh cố nén cơn giận mà nói cho cô biết anh là ai. Cô gái này, khi say đều thế sao?

"Tiểu Tây! Không biết anh là ai thật sao?"

Thế mà cô vẫn lắc đầu, anh bất lực thở dài, kéo cô vào lòng, Đổng Tây có chút kháng cự, anh càng ôm chặt hơn.

"Tiểu Tây! Em có thể quên bất kì ai, còn anh thì không được phép."

"Anh Hàn..."

Cuối cùng cũng nhận ra anh, Ngụy Hàn hài lòng nới lỏng tay mình, người Đổng Tây cũng theo đó mà mất đi sức phản kháng, cứ dựa vào anh. Nghe anh gọi tên, cô không thể không nhận ra người này, trong cái nửa tỉnh nửa say, cô vẫn còn đủ sức để phân biệt ra cái ôm thân thuộc ấy.

Tựa đầu vào ngực anh, cô đầy ấm ức gọi, cái giọng nhẹ tênh như không cất nổi nên lời: "Anh Hàn..."

"Hử?"

"Chỉ cần anh muốn... có phải... có rất nhiều... người đến bên anh không?"

Ngụy Hàn nghe tiếng động khẽ, ngước lên nhìn thì Lương Ứng Nhiên đã che đi nụ cười trêu chọc. Anh quay lại nhìn gương mặt ửng hồng của cô: "Không có đâu... Đừng nghe người khác nói linh tinh..."

Không phải cô nghe người ta nói linh tinh. Đổng Tây đâu dễ dàng tin người khác mà nghi ngờ anh, chỉ là, việc này cô đã nhiều lần nhìn thấy, anh ôm người khác, hôn người khác, thậm chí có thể còn... Cô không dám nghĩ nữa, càng nghĩ càng hoảng, nghĩ đến những thứ linh tinh đó, đầu óc Đổng Tây đều căng cứng, quả tim cũng đập liên hồi như muốn cảnh báo điều gì.

Cô không nói gì nữa, cố gắng dùng chút lí trí tỉnh táo cuối cùng để kìm nén những câu nói đã chứa đầy bụng mà không có nơi trút ra. Đổng Tây ôm lấy anh. Lúc này cơ bụng cô có thứ gì cuộn trào lên, sau đó là những gì trong bụng đều theo miệng mà nôn ra ngoài. Đáng tiếc, cô nôn không đúng lúc, đúng chỗ và đúng người. Tiếng ọe vừa cất thì cũng là thời điểm cái áo vest sang trọng của anh dính đầy những thứ dồn nén trong bụng cô.

Lương Ứng Nhiên liền dừng xe lại, quay đầu xuống nhìn vết dơ trên áo Ngụy Hàn lẫn trên váy Đổng Tây, anh do dự nhăn mặt: "Anh Hàn, vẫn ổn chứ?"

Anh thì khác hẳn Lương Ứng Nhiên, vô cùng bình tĩnh, vẫn giữ Đổng Tây trong lòng dù cô đã say mèm, rượu dường như đã thấm sâu, Đổng Tây cứ gục như thế vào người anh mà quên chuyện kinh thiên mình vừa gây ra. Ngụy Hàn vỗ nhẹ vào lưng Đổng Tây, dường như không quan tâm đến chuyện nào nữa.

"Không sao! Cứ lái tiếp đi!"

Thật ngưỡng mộ sức chịu đựng của Ngụy Hàn. Lương Ứng Nhiên xoay đầu lại tiếp tục lái xe, theo như ấn tượng của Lương Ứng Nhiên về Ngụy Hàn, anh vô cùng sạch sẽ, bất cứ thứ gì bên cạnh cũng đòi theo chủ nghĩa hoàn hảo. Ngụy Hàn là vậy nên Lương Ứng Nhiên cũng vô cùng cẩn trọng trong cách làm việc, hôm nay lại có thể chứng kiến một Ngụy Hàn quần áo đầy 'chiến lợi phẩm' do Đổng Tây ban tặng, cái mùi rượu cùng mùi thức ăn vặt bốc lên nồng nặc. Cả Lương Ứng Nhiên còn không chịu nỗi mà Ngụy Hàn vẫn có thể tỉnh bơ như thế, quả đúng, Đổng Tây được đặc cách về mọi thứ.

Đến nhà, Ngụy Hàn đã nhanh gọn bế Đổng Tây khỏi xe. Lương Ứng Nhiên vừa định đi theo thì Ngụy Hàn đã đứng lại.

"Khuya rồi, cậu về nghỉ đi! Tôi có thể tự lo được!"

Như thế nào gọi là tư lo được trong khi cả người anh và cô đều đang tỏa mùi. Lương Ứng Nhiên có lòng tốt vẫn không được báo đáp, đành gật đầu rồi nhanh chóng rút lui, để lại không gian riêng tư cho ai đó.

Đổng Tây được an toàn đưa về giường. Cô thấy khó chịu liền ngồi bật dậy lảo đảo tìm chỗ mà nôn tiếp. Ngụy Hàn chưa kịp phản ứng, Đổng Tây đã tìm được nhà vệ sinh mà trút bầu tâm sự. Cô lại nôn ra những thứ khó chịu trong người, cảm thấy thoải mái hơn, nhưng đầu vẫn nặng trịch, mi mắt mở không nổi. Đổng Tây tựa vào tường rồi thở dốc, anh đi vào, dùng khăn giấy lau khóe miệng của cô.

"Sao lại uống rượu?"

Đầu óc cô bị rượu xâm chiếm gần hết đại não, chút lí trí cũng không còn, cô nghe anh hỏi, nếu thường ngày thì sẽ hớn hở đáp lời, còn bây giờ, Đổng Tây đã bức xúc thét lớn.

"Là vì anh! Là vì anh! Tất cả là do anh!"

"Tiểu Tây..."

Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì Đổng Tây đã phản ứng kịch liệt, nằm ngoài sức tưởng tượng của Ngụy Hàn.

"Rốt cuộc anh xem em là gì?" Anh chưa trả lời, cô đã cướp mất đáp án: "Là em gái? Đúng không? Anh chỉ vì lời hứa với bố em mới lo cho em, nếu không, anh đã bỏ mặc em lang thang ngoài đường mà thỏa sức sống cùng người anh thích đúng không?"

"Không có. Tiểu Tây! Ai nói với em như thế hả?"

Đã hiểu ra nguyên nhân, Ngụy Hàn nắm bắt nhanh tình hình, giữ chặt lấy vai Đổng Tây. Cô không bận tâm, cũng không còn tâm trạng nghe anh giải thích, hai lần tận mắt nhìn anh âu yếm với người khác, tất cả khát vọng đều có, lúc đó, anh có bao giờ nghĩ đến cô. Đổng Tây nhớ đến những gì mà Hứa Mạnh cùng nói với lão họ Phương đó, anh danh tiếng lẫy lừng đến thế mà cô còn ngây thơ ngỡ rằng lúc nào, anh cũng chỉ bên mình.

Lại nghĩ đến những chuyện đó, Đổng Tây càng kích động hơn, không ngần ngại mà ôm chặt lấy anh, gào lên: "Anh Hàn! Em yêu anh! Em rất yêu anh!"

Những gì vừa nghe được khiến Ngụy Hàn mất hoàn toàn khả năng phân tích. Dù đã nghe vô số người phụ nữ nói câu đó với anh, anh đều không có cảm giác, lúc bên họ, anh chỉ như kẻ không linh hồn mà tìm kiếm cảm giác thỏa mãn. Dù nhiều lần nghe người khác nói là Đổng Tây yêu anh, anh đều ngần ngại không dám tin. Còn bây giờ, là Tiểu Tây của anh nói yêu anh, nơi lồng ngực trái đang phản ứng lại, nó như có một dòng máu đang trào lên, khó chịu lẫn hưng phấn.

Anh áp đầu mình vào sát đỉnh đầu cô, khẽ hỏi lại lần nữa: "Em nói gì? Có thể nói lại không?"

"Em yêu anh... Đó không phải là tình cảm của đứa trẻ nữa, bây giờ em có thể tin rằng đây là tình yêu... Anh Hàn! Em thật sự yêu anh rất nhiều..."

Sự ấm ức thể hiện qua từng câu nói, Ngụy Hàn gật đầu, cô không biết cái này có ý gì, gật đầu là hiểu sao? Vậy anh có yêu cô không? Cô lại bất chấp, tỏ tình cũng tỏ tình rồi, anh có đồng ý hay không không còn quan trọng nữa, vấn đề hiện lại là cô đang rất muốn biết, cảm giác của anh là gì.

Đổng Tây buông Ngụy Hàn ra, chưa đầy ba giây thì nhón chân lên mà hôn anh, hai tay choàng lên cổ anh, dùng nụ hôn này khiêu khích anh. Rất có hiệu dụng, Đổng Tây cảm nhận thân thể anh nóng bừng, cô càng thích thú, mỉm cười rồi ra sức quấy phá môi anh, hết chạm vào lại dùng lưỡi liếm nhẹ, anh vẫn chưa thích ứng kịp, cô đã cắn nhẹ vào đôi môi đó, sự kích thích này với anh đúng là một cực hình. Không cần suy nghĩ gì nữa, Ngụy Hàn vòng tay phải xuống eo cô, kéo Đổng Tây sát vào người mình, tay còn lại đặt sau gáy Đổng Tây, giữ chặt đầu cô rồi chính thức phục tùng sự quyến rũ của cô vừa rồi. Anh mạnh mẽ tách môi cô ra, điên cuồng xâm chiếm ngang ngược, sở hữu bất hợp pháp khí ôxi của riêng mình cô, môi lưỡi quấn quýt. Mùi rượu vẫn còn nồng nàn, càng làm anh quên mất mọi thứ mà ra sức hưởng thụ vị ngọt ngào đến điên người này. Cô hoàn toàn ngã gục trước anh, định rút lui thì lập tức bị anh giữ lại, bàn tay choàng lên cổ anh cũng không thấy đâu, cô ra sức đẩy anh ra khỏi người mình.

"Ưm..."

Trừng phạt cô xong, Ngụy Hàn cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi ướt át ấy. Anh hôn vào vành tai cô, thì thầm những câu nói đầy ma mị: "Còn muốn anh làm gì không? Anh nhất định sẽ phục tùng vô điều kiện..."

"Em mệt... Muốn ngủ..." Gục đầu vào vai anh, Đổng Tây mệt mỏi đưa ra yêu cầu.

Anh vừa định ôm cô trở lại giường thì phát hiện rằng người anh và cô đều rất bẩn. Anh nhỏ giọng đưa ra đề nghị: "Người bẩn ngủ sẽ không ngon. Tắm xong rồi ngủ nhé?"

Đổng Tây say quá, mệt quá, cơ thể anh ấm quá, cô không nghĩ gì mà gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cô hoàn toàn mệt đến lã người, bây giờ dù anh có ăn thịt cô thì cô cũng mất sức phản kháng.

Ngụy Hàn nhẹ ngàng đặt cô nằm trên thành bồn tắm. Anh đi ra ngoài lấy mở tủ quần áo, nhìn một lượt rồi lại không biết chọn bộ nào, thấy một cái áo choàng tắm màu trắng sữa mắc ở cuối tủ thì chọn ngay nó. Đi vào trong, đã thấy cô nằm ngủ say, anh móc quần áo lên giá rồi cởi áo vest của mình ra, xoắn tay áo lên. Nhìn Đổng Tây, Ngụy Hàn do dự một lúc lâu, tắm cho cô trong lúc cô say thì có gọi là lợi dụng không? Anh tự mỉm cười rồi suy nghĩ đơn giản lại một chút.

Nhớ trước kia, lúc bố mẹ hai nhà đều đi nghỉ mát, khi ấy Ngụy Hàn không thích đi xa nên ở nhà, thấy vậy Đổng Tây cũng ở lại cùng anh. Cô sang nhà anh ở suốt một tuần, nhớ lại trong suốt một tuần đó, việc ăn uống ngủ nghỉ của cô, anh đều lo tất. Lúc đó anh đã mười ba tuổi, cô chỉ tròn năm, chẳng phải anh cũng đã tắm cho cô rồi hay sao?

Nghĩ vậy nên Ngụy Hàn không còn lo lắng nhiều nữa. Anh cởi nút áo của Đổng Tây, cái áo vừa cởi xong, anh đã thấy từng dây thần kinh trong đầu đều như sắp đứt đoạn. Anh lại do dự, nhưng rồi nhìn vết dơ dính đầy váy của cô, anh cố gắng đưa tay chạm vào khóa chân váy của cô , can đảm mở nó ra.

Năm phút sau, chưa khi nào anh lại mang cảm giác này. Ngượng ngùng sao? Đâu phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ mặc đồ lót, nhưng sao mặt anh lại nóng bừng lên thế này? Anh thở dài nhìn hai mảnh vải che chắn cuối cùng trên cơ thể Đổng Tây. Cố điều chỉnh lại nhịp thở, anh tự tìm cách biện hộ cho hành động tiếp theo. Cơ thể phụ nữ, cũng đâu phải anh chưa từng thấy. Hẳn là không sao.

Thêm năm phút sau, Ngụy Hàn đã biết thế nào là sai lầm vô độ, thế nào là có sao. Sai lầm vô độ là anh đã không hề biết một điều rất đơn giản, năm cô năm tuổi và năm cô hai mươi hai tuổi rất khác, phải nói là khác rất xa. Anh thấy mọi chuyện không phải ở mức độ không sao nữa rồi, mà là vô cùng có sao.

Dòng nước ấm cho chính anh xã vào bồn, cơ thể trần trụi của cô là do anh bế đặt vào làn nước trong suốt đó. Có lẽ cô cảm thấy khác lạ nên liền cựa quậy, đôi mắt lim nhim mở ra.

"Anh Hàn... Anh làm gì vậy?"

"Đổng Tây ngoan! Anh tắm cho em xong rồi sẽ cho em lên giường ngủ."

Việc này, cô nghe, nhưng do đầu óc không tỉnh táo nên vô thức gật đầu đồng ý, sau đó lại nhắm mắt mà ngủ say, nước ấm càng làm cô thoải mái hơn. Đêm nay, cô đúng là uống rất nhiều rượu.

Bàn tay đầy bọt sữa tắm của anh chạm vào cơ thể cô, mùi hương liền thoang thoảng, mái tóc đen dài ngo ngoe trong nước, nổi bật làn da trắng mịn noãn nà. Anh lại tự hỏi, mình như vậy là sao, biết là sai mà cũng muốn làm. Anh nghĩ, có thể như mọi người nói, anh biến thái thật rồi, cả anh còn thấy mình biến thái.

Từng ngóch ngách trên cơ thể cô đều có mùi hương của sữa tắm, việc này chứng minh, anh không bỏ sót bất kì nơi nào. Đến vùng eo thon thả, Ngụy Hàn chau mày, anh nhìn vết sẹo ở bụng trái của cô khá lâu. Anh đau khổ nhắm mắt, sau đó lại mở mắt, đưa tay chạm vào vết sẹo do phẫu thuật đó. Một cơ thể hoàn hảo lại vì anh mà lại có tì vết. Quá khứ đương nhiên không thể quay lại, nhưng anh có thể đảm bảo, tương lai, anh sẽ để cho cơ thể cô, trái tim cô không còn bất kì vết thương nào nữa.

Nếu có cuộc thi lựa chọn đàn ông có tính kiềm chế cao nhất. Ngụy Hàn có thể tự hào nói mình xếp thứ hai thì không ai đứng thứ nhất. Cả khoảng thời gian tắm cho cô, anh đều cảm nhận cơ thể mình có phản ứng kịch liệt, không ngừng chứng tỏ rằng trong tận thâm tâm anh, rất muốn chiếm hữu cô. Nhưng nhìn cô ngây thơ ngủ say như thế, cô tin tưởng anh không một chút sợ hãi, anh đành cố gắng hết mức mà lấy lại lí trí, làm chính nhân quân tử một lần, dù trong lòng đang tự nguyền rủa bản thân. Bề ngoài càng tỏ ra thanh cao nhưng bên trong thật ra đang chứa đựng tà niệm của loài quỷ khát máu.

Tắm cho cô xong, anh bế Đổng Tây đã được quấn một khăn choàng tắm đặt lên giường. Đến tủ lấy máy sấy, Ngụy Hàn để Đổng Tây gối đầu lên đùi mình rồi cầm từng lọn tóc lên sấy thật đều, cô lại xoay người, thấy gương mặt vẫn còn lấm tấm vài giọt nước, anh dùng khăn bông lau lại lần nữa.

Đến một lúc sau, anh bước ra khỏi phòng tắm với mùi hương của sữa tắm đang có trên người cô. Ngụy Hàn cũng chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm màu xám của anh. Anh đi đến bên giường Đổng Tây, nhìn lại đồng hồ thì mới biết đã gần mười hai giờ khuya, Ngụy Hàn vén chăn ra, nằm xuống bên cạnh cô, Đổng Tây ngủ hay nhích người xuống thấp, lúc nào gối cũng không nằm dưới đầu, anh nhìn cô cuộn tròn người, môi anh lại cong lên, nâng đầu cô lên, anh cho Đổng Tây gối đầu lên tay mình, cô hơi khó chịu, sau đó lại không nhăn nhó nữa mà nhích người lại gần anh hơn, túm lấy áo anh rồi vùi đầu vào ngực anh. Tìm được vị trí thích hợp rồi, Đổng Tây mới hài lòng mà ôm lấy anh ngủ. Ngụy Hàn cúi đầu hôn lên tóc cô, mùi sữa tắm vẫn còn thoang thoảng. Anh yên tâm tựa vào đầu Đổng Tây mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy anh lại mơ, nhưng cảm xúc trong mơ chân thật hơn. Lần này anh thấy anh bước vào phòng tắm đã thấy cơ thể quyến rũ của cô, cô thẹn thùng cúi đầu tránh ánh mắt rực lửa của anh. Cũng giống như khi chạm vào da thịt cô, từng tất da ấy đều như muốn làm anh phát điên. Anh thấy hai người ân ái cùng nhau, trong phòng tắm ấy, hai cơ thể lại quấn chặt. Anh còn vui sướng nói vào tai cô: "Cuối cùng, em cũng thuộc về anh..."