Ngụy Hàn tự nguyền rủa mình để không nhớ, nhưng càng cố quên lại càng nhớ, thậm chí càng nhớ như in, và tất nhiên đã có đôi lúc muốn trải nghiệm thực tế.
***
Khi Lương Ứng Nhiên quay lại công ty, Ngụy Hàn cũng vừa định đến nhà hàng để bàn công việc. Lương Ứng Nhiên lái xe đưa Ngụy Hàn đi, có người trợ thủ đắc lực này, Ngụy Hàn như giảm bớt gánh nặng. Mọi chuyện không cần nói ra, chỉ cần thái độ, Lương Ứng Nhiên đã biết mình nên làm thế nào.
Đến nhà hàng, vị chủ tịch Tạ đã chờ sẵn trong phòng vip, ông ta là một trong những nhà kinh doanh có tiếng ở thành phố Tân Nam, chuyên về các trung tâm thương mại, việc quản lí đầu ra cho các mặt hàng ở Mộ Cần cũng cần phải dựa vào ông ta.
Vừa thấy Ngụy Hàn, Tạ Thủ Cường đã đứng dậy bắt tay, thái độ rất hòa nhã: "Chào cậu... Ngụy tổng!"
"Chủ tịch Tạ, ông đến sớm quá làm tôi thất lễ rồi..."
"Không sao, không sao... Lúc chiều có đến đây bàn công việc nên ở lại chờ cậu luôn... Ngồi đi! Ngồi rồi nói chuyện."
Căn phòng rộng rãi được bài trí theo phong cách phương Tây. Phục vụ kéo ghế cho Ngụy Hàn ngồi xuống, Lương Ứng Nhiên được phép ngồi bên cạnh để tiện cho việc giao dịch hợp đồng, anh ta lấy ngay máy tính xách tay ra để trao đổi điều kiện, tác phong vẫn nhanh nhẹn. Người thư kí bên kia nhìn mà còn phải ngưỡng mộ, đúng là ở với chúa tể sơn lâm, không phải báo thì là hổ.
"Hiện nay ba trung tâm thương mại của tôi điều để vị trí của việc nhập khẩu hàng từ Mộ Cần. Chỉ cần Ngụy tổng có nhã ý hợp tác là hai bên sẽ cùng có lợi." Trong khi Tạ Thủ Cường nói thì đã có hai cô phục vụ nhanh nhẹ đến bên cạnh mà rót rượu.
Ngụy Hàn đã quen với việc đàm phán này, anh cười khiêm tốn: "Hợp tác thì đương nhiên tôi còn phải nhờ vào chủ tịch Tạ đây rồi. Sao ông lại nói rằng tôi có nhã ý hay không chứ."
Lương Ứng Nhiên hiểu ý, nhìn sơ qua hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, sau đó nêu lên các điều khoản có lợi cho hai bên: "Nếu hợp đồng này được kí thuận lợi như đã nói trong điện thoại, bên chủ tịch Tạ sẽ dành được số lợi nhuận còn cao gấp mấy lần hợp đồng, chưa tính đến chuyện thị trường ngày càng có nhu cầu về sản phẩm, bảo đảm trong cuộc làm ăn này, chủ tịch sẽ có lời chứ không bao giờ chịu bất kì tổn thất nào."
Tạ Thủ Cường cười cười, tay nâng ly rượu mạnh đó lên uống, Ngụy Hàn cảm thấy thái độ này đúng thật chứng minh một điều, số lợi nhuận đó, vẫn chưa thỏa mãn ông ta: "Nếu chủ tịch Tạ thấy chưa đủ thì chúng ta vẫn có thể bàn bạc."
"Tôi đã xem qua điều khoản mà Mộ Cần gởi qua trước đó, quả thật vô cùng tốt, không có điểm nào chưa đủ cả."
"Vậy vấn đề gì lại làm chủ tịch phân vân?"
Ngay cả người mù còn nhìn được mọi ý tứ thâm sâu trong lời nói của ông ta, khi Ngụy Hàn vừa biết ngài chủ tịch như Tạ Thủ Cường chủ động đưa ra ý hợp tác thì anh đã biết ngay người này chắc hẳn không chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền.
Dù sao cũng đã nói thẳng ra như vậy, Tạ Thủ Cường cũng không cần che giấu: "Lần trước trong buổi khai trương của quý công ty, tôi cảm thấy em gái của Ngụy tổng đây đúng là một người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm thấy."
Lương Ứng Nhiên nhìn lão già ấy, cố để mình không bật ra nụ cười khinh miệt. Anh lén quay sang nhìn dáng vẻ không chút biến động của Ngụy Hàn, lại càng muốn cười hơn, rõ tâm đã động nhưng mặt lại cố không động. Ngụy Hàn nhìn xuống ly rượu rồi cầm nó lên uống cạn, ly rượu vẫn còn ấm, chảy vào người càng ấm nóng hơn nữa.
Thấy bên kia không có động tĩnh, Tạ Thủ Cường lại nói tiếp: "Tôi có nghe nói đó không phải là em gái ruột của cậu, chẳng qua là một cô người tình thôi mà, tôi cảm thấy rất có hứng thú với cô bé đó, dùng nó để đổi lấy một hợp đồng lớn như thế này cũng rất có lợi cho cậu đúng không? Dù sao cậu cũng từng thử qua rồi, tôi không chấp nhất cũng không chê thì cũng nên thấy vui chứ..."
Những lời đáng buồn nôn đó toát ra từ cái miệng thối nát của lão già dê sòm. Đã gần năm mươi, tóc trên đầu hói chỉ còn vài cọng, dáng người vừa mập vừa lùn như ông ta mà cũng dám đưa ra điều kiện không thể chấp nhận đó. Ngụy Hàn cười khẩy, uống thêm ly rượu nữa, sau đó từ từ mà nhìn vào mặt lão ta: "Vậy theo ý của chủ tịch Tạ là tôi phải cảm thấy may mắn?"
Ông ta tưởng rằng đã hoàn thành hơn chín mươi phần trăm cuộc đàm phán nên vô cùng phấn khởi mà cười khoái chí: "Một đêm thôi! Hôm sau sẽ trả lại cho cậu..." Nhớ đến cái thân hình quyến rũ trong bộ váy bó sát của cô gái ngày hôm đó, ông ta càng kích động hơn.
Bàn tay người nào đó ở dưới gầm bàn chỉ hận không thể dùng để cầm súng bắn chết lão già khốn kiếp đó mà thôi.
Lương Ứng Nhiên cảm giác không ổn, sợ Ngụy Hàn nóng tính quá mà ra tay với lão già này thật. Theo Ngụy Hàn bao lâu nay, ít nhiều cũng biết cô gái tên Đổng Tây đó có vị trí như thế nào, hôm nay chủ tịch Tạ lại dám nói ra những câu sỉ nhục Đổng Tây như vậy, cả anh ta cũng không dám chắc Ngụy Hàn sẽ như thế nào. Từ việc lão già họ Ngô, Lương Ứng Nhiên còn phải nhận định rằng, vì Đổng Tây, Ngụy Hàn chẳng tiếc bất kì thứ gì.
"Được thôi!"
Khi Ngụy Hàn nói hai từ đó, Lương Ứng Nhiên che giấu sự kinh ngạc, quay mặt lại nhìn màn hình máy tính, còn Tạ Thủ Cường lại mừng rỡ như mở cờ trong bụng: "Tốt! Vậy hợp đồng này không cần phải bàn nữa, tối ngày mai khi xong mọi chuyện, tôi sẽ bảo người đem hợp đồng đã đóng dấu đến cho Ngụy tổng ngay... Ha... Ha..."
"Chủ tịch Tạ không cần phải khách sáo, đôi bên hợp tác cùng kiếm tiền mà. Tối mai, tôi sẽ bảo em tôi đến chỗ ông. Bây giờ cũng tối rồi, tôi xin phép về trước."
"Được! Để tôi tiễn cậu..."
Ngụy Hàn đứng dậy, Lương Ứng Nhiên cũng gấp máy tính lại. Hai người đi khỏi nhà hàng, trước khi lên xe, Tạ Thủ Cường phấn khởi bắt tay với Ngụy Hàn nói hợp tác vui vẻ. Trên đường lái về nhà, Lương Ứng Nhiên không chịu được bèn hỏi: "Anh Ngụy, chuyện đó..."
"Ngày kia bảo người đến công ty của lão ta lấy hợp đồng."
"Còn cô Đổng?"
Cả Ngụy Hàn cũng bật cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của Lương Ứng Nhiên: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Anh đã có có sắp xếp rồi sao? Nhưng Tạ Thủ Cường là lão cáo già sống trong thương trường mấy chục năm, tôi sợ lừa hắn không được."
"Yên tâm đi! Cậu chỉ cần về soạn sẵn hợp đồng có lợi nhất cho chúng ta, mọi việc khác không cần nhúng tay vào. Ngày mai sẽ có trò vui xem thôi."
Tựa đầu vào ghế sau, Ngụy Hàn nhắm hờ mắt. Lương Ứng Nhiên khó hiểu nhưng rồi cũng yên tâm trước những gì Ngụy Hàn đã quyết định, chắn chắn sẽ không sai.
Hôm nay về nhà khá muộn, Ngụy Hàn đi vào trong. Anh đứng đờ ra nhìn cô bé cuộn tròn người nằm trên xích đu gỗ trước cửa. Gió đêm mạnh như thế, cô chỉ mặc mỗi bộ váy ngủ mỏng manh mà dám nằm đó chờ anh. Ngụy Hàn liền đi đến bế xốc cô lên không báo một tiếng, Đổng Tây đang ngủ say mà cũng giật mình mở mắt, khi tỉnh táo thì đã thấy mình bị anh bế vào tận phòng. Anh đặt Đổng Tây xuống giường, kéo chăn trùm cô lại kín như con gấu bông. Đổng Tây chớp mắt nhìn anh vẻ khó hiểu: "Anh có chuyện không vui sao?"
"Ừ."
"Ai chọc giận anh vậy?"
"Em."
"Em sao?" Cô nhớ ra trước khi Lương Ứng Nhiên rời khỏi đã nhắn gởi lời của Ngụy Hàn, đến tối cũng nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo cô ngủ sớm, nhưng không thấy anh về, cô không sao chợp mắt, đành ra ngoài ngồi xích đu đợi anh, không cẩn thận nên ngủ quên ở đó. Đổng Tây lồm cồm ngồi dậy, anh liền lấy hai tay ấn cô xuống giường: "Lại định làm gì?"
"Em... muốn làm anh hết giận. Em muốn giải thích mà."
"Đừng giải thích gì cả. Muốn anh hết giận thì ngủ ngay lập tức!"
Đổng Tây liền nhắm mắt, anh không thể giận cô nữa rồi, nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, muốn giận cũng khó mà được. Nhưng ngược lại, chưa đầy ba phút, Đổng Tây mở mắt trao tráo nhìn anh, anh nhíu mày: "Sao không ngủ?"
"Lát em ngủ anh sẽ về phòng sao?"
Lần nào cô nhắm mắt đều thấy anh, nhưng sáng mở mắt thì chỉ thấy căn phòng trống không. Đổng Tây vô cùng tham lam, chỉ muốn nhắm mắt hay mở mắt thì người cuối cùng và đầu tiên cô thấy đều là anh.
"Anh phải về làm việc, em lớn rồi đâu thể ngủ chung với anh hoài."
"Em không thích thế, lớn thì sao, có gì khác biệt, lúc nhỏ bố mẹ... à... bố em đi công tác hay gửi em sang nhà anh, chẳng phải lúc đó cũng ngủ chung với anh hay sao?"
"Nhưng bây giờ anh vẫn chưa tắm."
Cô bất chấp tất cả, kiên quyết nắm tay anh: "Không sao. Em không chê anh dơ đâu."
Ngụy Hàn bị cô lôi kéo như vậy, anh đành cởi áo vest ngoài, sau đó tháo giày, trèo lên giường nằm bên cạnh cô. Đổng Tây ngay lập tức ôm lấy anh, kéo tay anh rồi gối đầu lên đó, cô cười thích thú: "Ngủ thôi!" Cô ngửi được thoang thoảng mùi rượu trên người anh, hẳn là anh vừa đi bàn việc, biết anh mệt nên cô lôi kéo luôn anh ngủ. Đổng Tây cười híp mắt rồi an tâm mà ngủ.
Em ngủ được nhưng anh lại không thể nào ngủ.
Ngụy Hàn thầm thở dài, sau đó cố tập trung tinh thần để ngủ. Lát sau, anh mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy anh, cả chân cũng gác lên người anh, hai má hồng hào trong ánh đèn càng cuống hút làm sao. Ngụy Hàn nhắm mắt, lại quay đầu sang nơi khác, anh điều chỉnh hơi thở, cô nằm gần anh như thế, da thịt mềm mại ma sát vào anh, thứ quyến rũ của người phụ nữ cũng chạm vào cơ thể anh khiến các dây thần kinh trung ương đều không thể suy nghĩ được gì. Gần đây anh hay tránh ngủ chung cũng vì lí do này đây, cảm giác không thể khống chế, anh rất sợ, rất sợ vào một ngày không xa, anh sẽ làm những chuyện mà cả bản thân anh cũng không dám nghĩ đến. Cảnh tượng trong căn phòng này, cô nằm dưới thân thể anh mặc cho anh chiếm hữu, nghe tiếng cô gọi tên mình, nghe tiếng rên rỉ của cô, những thứ ấy càng ngày càng xuất hiện thường xuyên trong những giấc mơ. Ngụy Hàn tự nguyền rủa mình để không nhớ, nhưng càng cố quên lại càng nhớ, thậm chí càng nhớ như in, và tất nhiên đã có đôi lúc muốn trải nghiệm thực tế.
Nghĩ tới đây, Ngụy Hàn lại nhìn Đổng Tây, cô ngây thơ trong sáng như một viên pha lê long lanh, anh sợ sẽ vấy bẩn cô. Ngụy Hàn dùng tay kia chạm vào gương mặt đó, cô đã ngủ rất say, nét mặt vô cùng thoải mái như đang mơ một giấc mơ đẹp, anh muốn biết, trong giấc mơ đó có anh không? Bỗng anh nhớ đến lời của Tạ Thủ Cường, ông ta dám xem thường cô, cứ nghĩ tới việc lão già háo sắc đó ngày ngày khao khát có được Tiểu Tây của anh là máu anh đã tràn lên đến đại não. Ngày mai, anh sẽ để cho lão già háo sắc đó biết rằng sai lầm lớn nhất trong đời lão ta là dám đem cả người phụ nữ của anh ra làm món hàng trao đổi.
*****
Đến lúc tivi đăng tin tức: 'Chủ tịch của trung tâm thương mại X – Tạ Thủ Cường vừa mất trắng tay vì ly hôn với vợ.', thì Lương Ứng Nhiên mới thật sự học hỏi được kinh nghiệm của Ngụy Hàn. Đây là chuyện của hai ngày sau khi diễn ra cuộc trao đổi của Ngụy Hàn và Tạ Thủ Cường tại nhà hàng. Lúc này Ngụy Hàn vẫn ngồi uống cà phê mà xem tin tức nóng hổi trên ti vi, Lương Ứng Nhiên cũng ngồi ở sofa trong phòng riêng của Ngụy Hàn tại Mộ Cần.
"Anh Ngụy, anh không sợ ông ta sẽ nói với vợ rằng mọi chuyện đều do anh gây ra sao?"
Ngụy Hàn nhếch môi cười: "Cậu nghĩ vợ ông ta còn tin ông ta sao? Ngược lại bà ta còn cảm ơn tôi không kịp vì đã báo cho bà ta biết tin chồng mình đang ngoại tình."
Lương Ứng Nhiên không còn gì thắc mắc, phải phục Ngụy Hàn sát đất. Không ngờ chiêu bày đơn giản này lại rất hữu dụng đối với Tạ Thủ Cường.
Đêm đó Tạ Thủ Cường đã đến khách sạn chờ sẵn, trong lúc ông ta ở trong phòng tắm chuẩn bị thì đột ngột tắt điện, lúc ra ngoài đã trông thấy một cô gái thoát y nằm trên giường của mình, ánh đèn ngủ mơ màng không biết làm sao mà khiến thú tính của tên này nổi lên cao độ, chẳng cần thấy rõ mặt đã làm chuyện lão cần làm. Nào ngờ trong giây phút cao trào lại có sự xuất hiện đúng lúc của Tạ phu nhân, người đàn bà có tiếng là sư tử Hà Đông, sự nghiệp mà Tạ Thủ Cường có được cũng do sự giúp đỡ của nhà vợ, hôm nay bị bắt gian tại giường không thể chối cãi, lão không những bị người của vợ mình đánh phải nhập viện mà còn trắng tay khi thủ tục ly hôn hoàn thành trong ngày hôm sau. Bây giờ có lẽ đang khóc không ra nước mắt trong bệnh viện khi muộn màng phát hiện mình bị lừa bằng chiêu bày trẻ con này. Buổi tối đó rõ ràng là trong rượu lão uống có thuốc, bởi thế mới không thể phân biệt thực hư rõ ràng đã mắc vào cái bẫy chỉ dùng để mẻ những con cá nhỏ.
Sau khi mọi chuyện đúng như dự tính, tuy Tạ Thủ Cường nhiều lần giải thích rằng bị Ngụy Hàn mắc bẫy nhưng Tạ phu nhân kiêm chủ tịch mới của trung tâm thương mại X vẫn không tin, cho rằng ông ta bị người khác chỉ tội nên làm bậy, cả cô gái đêm đó cũng biến mất không tung tích, chẳng ai có thể chứng minh lời ông ta nói là thật. Bây giờ Ngụy Hàn hợp tác không riêng vì trung tâm thương mại X, anh còn mở rộng thêm các khu khác do Tạ phu nhân đề cử. Một mũi tên trúng hai con nhạn, thu nhiều lợi ích chẳng cần tốn sức.
"Vậy chuyện của Tạ Thủ Cường chấm dứt sao anh Ngụy?"
Ngụy Hàn rời mắt khỏi màn hình ti vi vẫn đang bàn luận về chủ đề nóng này, anh đứng dậy vỗ vỗ lên vai Lương Ứng Nhiên: "Đơn giản như thế thì còn gì gọi là trò chơi."
"Anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi!"
Người đã đi đến cửa khoác tay: "Cậu nghỉ hôm nay đi, vất vả rồi, tôi đến đón Tiểu Tây."
Tâm trạng anh vui vẻ hẳn lên sau khi giải quyết xong vụ rắc rối này. Anh đến Sắc Hương đón Đổng Tây, đứng ngoài cửa nhìn vào, Đổng Tây vẫn cúi đầu cắm hoa, hôm nay Từ Tâm Di không có ra cửa hàng, một mình Đổng Tây chăm chỉ làm việc. Anh cười đầy hạnh phúc, sau đó đẩy cửa đi vào, Đổng Tây liền xoay đầu, thấy anh, cô nhoẻn miệng cười, một bên má lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng: "Hôm nay anh không đi làm sao? Lúc sáng còn đến công ty mà."
Anh đi đến ngồi xuống ghế, nhìn bình hoa được cô chăm sóc tỉ mỉ: "Công việc giải quyết thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện rất tốt. Nghỉ một ngày đưa em đi chơi, muốn đi đâu?"
"Xem phim đi! Em nghe nói có bộ phim mới rất hay." Cắm nốt cành mẫu đơn cuối cùng, Đổng Tây chắp tay nhìn thành quả của mình: "Anh thấy đẹp không? Em vừa nghĩ ra đấy."
Những cành hoa hồng môn kéo lên cao theo một đường cong nhất định, chấm vào đó là màu trắng đơn điệu của hoa bi, lại có hai nhánh bách hợp màu hồng phấn, rất đẹp mắt. Ngụy Hàn gật đầu, Đổng Tây vui tươi đặt lên trên kệ gỗ. Cửa hàng hoa này bán chủ đạo đa phần là mấy chậu xương rồng nhỏ, cô thường nói, muốn được như xương rồng, mạnh mẽ có thể trụ vững trước thiên nhiên, nhưng có anh ở đây, cô với anh chỉ là đóa hồng đáng được trân trọng, bảo vệ.
Trong khi cô loay hoay dọn dẹp lại mọi thứ, Ngụy Hàn đã ngồi xuống ghế, mắt không bỏ lỡ bất kì hành động nào của cô. Bỗng anh phát hiện ra, hình như từ lúc anh ra tù, Đổng Tây rất ít khi mặc váy thì phải, chỉ toàn là quần jeans phối hợp với áo đủ kiểu. Nhớ lúc nhỏ cô chỉ toàn mặc váy, cả tủ đồ ngoài váy ra thì chẳng còn gì nữa. Không lẽ lớn lên cô đổi sở thích, đến giờ anh mới phát hiện, thật là quá vô tâm.
"Sao anh không thấy em mặc váy ra ngoài vậy Tiểu Tây?"
"Dạ? À... Chắc tại em quen rồi..."
"Anh thích em mặc váy, sau này lấy những bộ váy anh mua cho em ra mặc cả đi. Đem về là để em mặc, em giấu trong tủ hoài làm gì thế."
Cô mỉm cười: "Được rồi! Sau này em sẽ đem hết ra mặc."
"Bắt đầu từ ngày mai là được rồi."
Nghe anh nói vậy, cô cũng 'Vâng' một tiếng, anh mỉm cười hài lòng. Biết đến anh thích, đương nhiên cô rất hưng phấn. Cô cũng thích mặc váy, trông thoải mái hơn nhiều, chỉ tại mấy năm nay không có anh, cô phải tự kiếm việc, đâu thể ngày ngày mặc váy ra đường, chỉ đành lựa chọn quần jeans phối với áo sơ mi hay áo thun. Như thế mới có thể rũ bỏ lớp bọc tiểu thư ngày nào, dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống độc lập hơn.
Sắp xếp mọi thứ xong, Đổng Tây an tâm cầm túi xách lên, đi đến khoác tay Ngụy Hàn, còn định bàn xem phim xong sẽ đi những nơi nào: "Lên cầu vượt ngắm cảnh đêm có được không anh?" Cô đưa ra đề nghị, anh không cần suy nghĩ đã gật đầu, nếu lúc đó, cô bảo anh đi chết, có lẽ anh cũng gật đầu.
Vừa xoay người kéo bản 'Close' xuống thì đã có một người đàn ông giao hàng vội vã chạy đến: "Cô ơi! Cô có phải tên Đổng Tây?"
"Là tôi. Có chuyện gì sao?"
"May quá... Nhém tí là cô đi rồi. Cô có chuyển phát nhanh, nhờ kí tên vào đây."
Dù không biết là ai nhưng Đổng Tây cũng cúi xuống kí tên, người giao hàng chào tạm biệt rồi lái xe đi mất. Ngụy Hàn đã mở sẵn cửa xe, anh không hỏi nhiều, Đổng Tây cũng đôi phần thất vọng, cô vào trong. Xe khởi động rồi, anh mới hờ hững hỏi: "Là ai gửi thế?"
"Em cũng không biết, không có ghi tên. Để em mở xem." Cầm chiếc hộp giấy lên, Đổng Tây mở ra, nhìn món đồ phía trong, cô liền nhìn sang Ngụy Hàn, thấy anh vẫn nhìn phía trước, cô nhanh tay đóng nó lại, mắt nhìn về phía trước mà ôm chiếc hộp vào lòng, vẻ mặt có bao nhiêu bất an thì có bấy nhiêu bất an. Không kịp rồi, xe Ngụy Hàn nhanh chóng đỗ vào bên đường, anh quay sang, lần này có vẻ đã quan tâm: "Của ai vậy?"
Có thể nói không? Đổng Tây ấp úng, đã đóng được nắp hộp: "Bạn... Là người bạn thôi."
Chẳng cần nói nhiều, chỉ cần thấy vẻ mặt đã có thể đoán người bạn này bất thường ra sao. Ngụy Hàn cầm lấy hộp quà rồi mở nắp, anh chau mày nhìn bó hoa với mười lăm cành hồng đã tàn, sau đó thấy một tấm thiệp nhỏ, mở ra đọc dòng chữ bằng tiếng Anh đó, Ngụy Hàn nhàu nát tờ giấy ném luôn cả hộp quà lẫn tờ giấy ra ngoài cửa xe. Đổng Tây giơ tay định cản nhưng không kịp, lại bị anh chỉ trích: "Lý Khánh Bằng vẫn còn liên lạc với em?"
Chuyện này cô nào muốn, cũng đâu ngờ anh ta dùng món quà mua ở chỗ cô đem đến tặng cô, nhưng Đổng Tây thề rằng cô không hề biết dòng chữ ấy ghi cái gì, cả nhìn cũng chưa một lần: "Không phải đâu... Em có người bạn từng là bạn gái của anh ta, không ngờ cô ấy lại báo cho anh ta biết shop hoa của em... Chuyện... là vậy đó."
"Có thể tin em không?"
"Em xin lấy danh dự của anh ra thề đấy!" Đổng Tây giơ ba ngón tay lên, nét mặt chân thành. Ngụy Hàn cầm lấy bàn tay đó, anh đã không còn sự nghiêm nghị vừa rồi nữa, môi hơi mím lại: "Em thề mà dám lấy danh dự của anh?"
Cô lại dùng nụ cười để lấy lòng anh. Ngụy Hàn biết rõ mà lần nào cũng bị lừa. Anh có thể đề phòng để không bị kẻ thù giăng bẫy, nhưng anh bảo đảm rằng, nếu kẻ thù anh là Đổng Tây, anh sẽ lập tức bị mắc lưới không thể vùng vẫy.
Tuy vậy, anh vẫn còn nhớ dòng chữ vừa rồi, lòng không khỏi khó chịu.