PHẪN TÂM

Tác giả
Tình trạng
Đang cập nhật
Thể loại
Bách Hợp
Nguồn
Đang cập nhật
Lượt xem
378
Đánh giá
Vài lời mình muốn nói trước khi các bạn đọc truyện, đây là một câu truyện cổ trang có thể nói là ngược, ngược đến chết lên chết xuống, nên ai cảm thấy mình không chịu nổi thì đừng đọc ạ.


*Lưu ý: Có chi tiết máu me, không phù hợp cho trẻ em, vui lòng căn nhắc trước khi đọc

Nhưng các bạn yên tâm mình sẽ viết một cái kết HE cho truyện.


Nhân vật mình cũng không muốn giới thiệu vì cũng không có ẩn tình gì trong mỗi nhân vật hết, các bạn đọc rồi sẽ biết.


Và đây là truyện cổ trang nên mình cũng có tìm hiểu một số từ Hán Việt và chắc chắn nó cũng xuất hiện trong truyện, nếu khó hiểu mình sẽ chú thích rõ ràng.


Các địa danh hay tên kinh thành các môn phái có cái có thật có cái mình tự nghĩ ra, mong các bạn đừng bắt lỗi chuyện này.


Một chút về cái tên truyện:
"Đúng, cũng có thể gọi là Phẫn Tâm chi hỏa.
Lấy danh là hoả, hình thực là thủy.
Độc này, lấy máu làm dẫn, một khi đi vào cơ thể sẽ thiêu đốt nội công, cảm giác đau đớn giống như bị một ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy bên trong cơ thể vậy, đau đớn đến mức chỉ muốn xé nát da thịt của bản thân.
"

Nếu đã quyết định đọc mong các bạn sẽ kiên nhẫn được tới khi nó kết thúc ạ.


Cảm ơn rất nhiều đã đọc hết phần giới thiệu dài dòng của mình.


------------
DẪN TRUYỆN

Trường An, cuối thu.


Hoàng hôn đỏ như màu máu từ từ lặng xuống, cánh cổng thành to lớn dần đóng lại, một thân ảnh nhanh như tên phóng thẳng ra cổng thành, cưỡi trên một con ngựa chạy nhanh thẳng về hướng Đông, cả đường đi không chút ngưng nghỉ.


Nửa canh giờ sau, thân ảnh đó đã bỏ xa phía chân núi, cả đường đi núi non liên miên, khắp nơi đều là đường rừng rậm không ai qua lại.
Điều này cũng cho thấy được người này rất thường xuyên đến đây, đối với đường đi vô cùng quen thuộc.
Nhanh chóng tìm được một con đường hẹp được ẩn sau lớp cỏ cây, thông đến một đỉnh núi nào đó.


Vượt qua đỉnh núi, lại là một con đường dẫn đến đỉnh núi khác, nơi này càng không có bóng người, cỏ cây mọc um tùm, nhìn như một vách núi hoang vu.
Gạt lớp cỏ che vách đá ra, xuất hiện một cửa hang động.


Thân ảnh đó bước đi cẩn thận qua đoạn đường hầm ngắn, ẩm thấp lúc đầu, bất giác hiện ra một không gian rộng lớn.


Sau khi tiến vào trong hang động u tối, người này dừng bước.
Nhanh chóng hướng mắt nhìn về một thân ảnh khác đang đứng trong nội đình được làm bằng đá.


Nửa gương mặt lấp ló dưới chiếc mũ cúi đầu hành lễ với thân ảnh đó, giọng nói trầm thấp nhưng uyển chuyển, là giọng nói của một nữ tử:

"Tham kiến bệ hạ!"

Thân ảnh kia đưa tay truyền hết thị vệ bên trong lui ra, một giọng nói trầm ổn vang lên.


"Thế nào rồi?"

"Mặc dù đã nhìn thấy máu, nhưng bọn họ mấy ngày nay không có động tĩnh gì hết.
"

"Không ai chú ý đến ngươi?"

"Tuyệt đối không có.
"

Một đôi tay dìu nữ tử áo đen lên, trong mắt lộ ra vẻ vừa ý, miệng nhếch lên nở một nụ cười mãn nguyện, thở dài một hơi rồi nói:

"Thấy máu là tốt, độc này trong ba ngày sẽ không có triệu chứng phát tán rõ ràng, tất nhiên cũng sẽ không có động tĩnh.
Ta biết ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
"

Nữ tử áo đen cung kính đáp:

"Đều là nhờ sự an bày thoả đáng của ngài, tất cả mới thuận lợi như vậy.
"

Nói xong cô ta mím chặt môi, cúi đầu trong ánh mắt lại lộ ra một chút u ám:

"Chỉ cần để họ nếm thử mùi vị khổ sở mà năm đó phụ mẫu đã chịu, dù có trả giá ra sao cũng được!"

Nghĩ đến đây, mặt nữ tử áo đen không khỏi lộ ra chút đỏ do kích động và tức giận.


"Bây giờ là lúc cho họ thấy sự lợi hại của thúc phụ rồi.
Cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của Phẫn Tâm chi độc.
"