Trương Tử Ninh lần nữa bị đau đến tỉnh.

Nàng cảm giác trước mắt tầng tầng tối đen, chóng mặt dữ dội, trong tim không ngừng đem đến nỗi đau ngày sau càng đau hơn ngày trước, cảm giác đau tựa như loạn tiễn xuyên tim. Tứ chi của như bị rút hết xương cốt vậy, mệt mỏi vô cùng. Nàng cử động nhẹ ngón tay, chỉ động tác nhỏ đã khiến kinh mạch lần nữa bị đoạn liệt chấn động, nỗi đau cắt tim gan truyền lên thân thể nàng. Cổ họng như bị khô rát, cứ như trước khi nàng ngủ mê đã nuốt phải một ngụm cát vậy.

Nàng muốn nuốt nước bọt đến nơi sâu nhất của cổ họng, nhưng nơi đó bây giờ cứ như là núi non trùng hiểm, nuốt không xuống được, trong nổi đau xé nát tâm can và cơn khô rát cổ họng, nàng chọn làm người chủ động.

Nàng thử dùng cánh tay chống mình ngồi dậy, ngón tay vừa chạm vào đất bị truyền đến một nổi đau cắt da, chỉ là một động tác ngồi dậy đơn giản cũng khiến nàng tốn nhiều sức đến vậy.

Nàng nhìn xung quanh, cách đó nửa thước có một bát nước, nàng đã không nghĩ nhiều được như vậy rồi cố gắng lết thân thể mệt mỏi qua đó.

Nàng không đứng lên được.

Từng chút từng chút bò về phía trước, cuối cùng cũng chạm tới được bát nước, chỉ có thể lết thêm về phía trước vùi đầu vào bát nước uống như một chú chó.

*Ầm* một tiếng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Tử Ninh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, ánh sáng làm chói mắt. Người đi vào dùng nội lực phút chốc đốt hết nến trong phòng lên, nàng từ trong u ám đột nhiên thấy được ánh sáng khiến cho mắt bị chói đến mức rơi nước mắt.

Theo ý thức nàng giơ tay che đi ánh sáng, ai mà biết tay còn chưa kịp để lên đã bị một cước nhẫn tâm đá mạnh khiến cho lăn ra đất, khi nàng lăn đến góc tường, *rầm* phát ra âm thanh tan nát.

Trương Tử Ninh còn chưa kịp phản ứng, tay được để trên không trung bị nắm cái gì đó.

Cái bát bị Lại Mỹ Vân đá đổ hết ra, nhuộm ướt cả một vùng.

Tử Ninh cái gì cũng không nắm được, trong lòng bàn tay chỉ là không khí. Nàng cuối cùng cũng định thần lại, ngẩng đầu ánh mắt từ dưới dần dần hướng lên.

Lại Mỹ Vân đã đổi một đai lưng mới, lần trước nhìn thấy cô ấy, đai lưng đã dính đầy vết máu, nên đổi cái mới rồi.

Tử Ninh từ từ chống thân thể mình đứng dậy, nhìn về hướng Lại Mỹ Vân, trong ánh mắt đột nhiên như xuất hiện một tia sáng, thêm vào đó là đầy sự bất ngờ.

Lại Mỹ Vân lạnh lùng nhìn nàng, không hề lên tiếng, lúc đối mắt với đối phương đột nhiên lại nhăn mày.

Cậu ấy đang nghĩ gì chứ? Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, theo lý mà nói, đáng lẽ phải thích ứng với tình cảnh này rồi chứ? Tại sao trong ánh mắt đó, vẫn còn một chút tia sáng nhỏ bé?

Cậu ấy? Lấy ánh sáng ở đâu chứ?

Ánh mắt Tử Ninh tuy tiều tụy nhưng lại mang theo chút vui mừng, ánh mắt cũng dịu lại hơn. nàng nói nhẹ nhàng, giọng hơi khàn do khô rát.

"Cây sáo này, cậu vẫn còn giữ..."

Mặt Lại Mỹ Vân phút chốc biến sắc, mọi sự ngụy trang lạnh lùng đã không còn giữ được nữa!

Là cô quá sơ suất rồi!

Là vì không muốn Tử Ninh nghe thấy tiếng sáo nên mới chạy ra bên ngoài Vân Trung Các thổi, lúc nãy đá cái bát không cẩn thận để lộ ra một góc của cây sáo đang giấu trong túi ở trước ngực!

Tử Ninh dịu dàng nói, mang theo nụ cười kiên định:

"Cậu vẫn còn... Có tình cảm với mình... Đúng không?"

Trong tâm Lại Mỹ Vân đã loạn, như đang bị ngọn sóng xô đẩy, không biết làm như thế nào mới tốt.

Cơ thể Tử Ninh lúc này yếu ớt dữ dội, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong tim như có ngàn vạn cân sắt thép rơi xuống, ép lấy cô, bên tai vang lên tiếng nát vụng. Nàng giữ ổn định lại cơ thể của mình, hai tay cô đặt gần ngay dưới chân Lại Mỹ Vân, trong đáy mắt đầy sự thê lương:

"Cậu vẫn còn thổi sáo... Cậu vẫn còn nghĩ đến mình... Có đúng không?"

Giọt nước mắt lớn như viên trân châu lăn ra khỏi khoé mắt, rơi xuống đất làm tan đi một phần nhỏ trong vũng máu dưới đất. Ánh mắt mang theo sự yếu đuối, có chút bé nhỏ:

"Lại Mỹ Vân! Cậu hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng! Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao chỉ cần lúc mình tỉnh dậy... Mọi thứ lại thay đổi rồi? Tại sao cậu lại trở nên như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Lại Mỹ Vân dịch tầm mắt ra, ánh mắt bàng hoàng nhìn chằm chằm vào một góc tường trống không. Cuối cùng, ánh mắt từ từ hạ xuống, trong đáy mắt đó giờ chứa đầy sự bị ai khó hoá giải được.

Chân áo của cô bị Tử Ninh nắm lấy, biết được cây sáo đã không giữ được nữa, có trốn cũng không được nữa. Cô cuối cùng cũng từ trong nỗi đau rộng như sơn hải tìm lại được lý trí, tìm lại được âm thanh mà mình nên nói.

Cô từ từ đưa tay rút cây sáo từ trong ngực ra, không cho phép cô né, cũng không cho phép cô tránh nữa.

Cô một lần rồi lại một lần đạp trên tay Tử Ninh, dùng lực lần sau mạnh hơn lần trước. Cuối cùng vết thương màu hơi đỏ đã biến thành màu xanh tím nhạt, từ màu xanh tím nhạt biến thành tím bầm.

Cô không buông, Tử Ninh cũng không trốn.

Lại Mỹ Vân càng thêm đau lòng, Tử Ninh hôm nay khó lắm mới nhìn thấy đỡ yếu ớt hơn thường. Rõ ràng mấy ngày trước không uống được nước, bây giờ lại sống chết không chịu buông tay, Lại Mỹ Vân chỉ sợ bản thân nếu như còn đánh tiếp, đến cả cánh tay của nàng cũng bị đứt lìa.

Cô ép sự đau khổ và chua xót vào lòng, hít một hơi thật sâu, cười khinh một cái:

"Đúng!"

Tử Ninh giật mình, không biết cái gì đúng, đúng cái gì rồi.

Lại Mỹ Vân lại cúi người xuống, cuối cùng cũng chịu đối mắt với nàng. Ánh mắt như được thay đổi thành người khác mang đầy ý lạnh lùng và cười nhạo.

Cô trước mặt Tử Ninh từ từ đưa tay lên, cây sáo kết quang bóng loáng đó đang ở trên tay cô. Trong cây sáo, là tất cả tâm ý của Tử Ninh, gói đầy tư niệm của nàng trong đó. Khung cảnh đẹp đẽ không từng nhiễm chút tạp niệm và bụi trần của quá khứ, như mộng hiện về.

Tử Ninh ngơ ngác nhìn cây sáo, giọt nước mắt từ từ rơi xuống. Nàng cuối cùng cũng thả cánh tay ra, từ từ đưa cánh tay đầy thương tích lên, muốn sờ vào, muốn nắm lấy nó.

Tất cả cảm xúc của Tử Ninh lúc này đều nằm trong trong mắt của Lại Mỹ Vân, được cô khắc sâu vào tim. Lại Mỹ Vân từ từ giơ cánh tay còn lại lên cầm lấy đầu kia của cây sáo. Dùng lực một chút.

*Rập* một tiếng cây sáo kết quang bóng loáng đó, mệnh như dây đàn. Mang theo chuyện xưa, mang theo tất cả tâm ý của nàng cùng nhau đứt đoạn.

Đó là món quà sinh thần năm 19 tuổi Tử Ninh đích thân tặng cho Lại Mỹ Vân.

Ngay lúc đó, Lại Mỹ Vân nhớ lại những chuyện khi xưa, nội tâm dao động như sóng triều nổi lên. Vì vậy nên quyết đoán đưa tay kéo Tử Ninh, gập mạnh tay nàng xuống.

Âm thanh đau đớn được chặn lại cổ họng khiến nàng không phát ra tiếng. Cánh tay trái như bị bẻ gãy không chút sức lực thả xuống bên người nàng, nửa câu cũng không nói nên lời.

Lại Mỹ Vân nhìn gương mặt không tí sắc máu của nàng, đè đôi vai run rẩy của nàng xuống, không cho phản khán, tiến lại gần bên tai nàng nói nhỏ:

"Đã nhìn thấy rõ chưa? Tất cả những thứ trước đây, đều không là gì cả!"

Nói xong Lại Mỹ Vân dùng lực mạnh đẩy, Tử Ninh mất đi căng bằng ngã xuống đất, ngã xuống ngay bát nước bị Lại Mỹ Vân đá vỡ trước đó, cánh tay đỡ dưới mặt đất phút chốc đầy vết xước sâu cạn khác nhau, bàn tay lúc này đã máu thịt nhầy nhụa.

Lại Mỹ Vân đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, nắm chặt hai đoạn đứt của cây sáo trong lòng bàn tay. Cô chỉ sợ phút chốc không khống chế được bản thân, chỉ sợ phút chốc tất cả sự tuyệt vọng bị phát ra ngoài!

Cô không dừng lại ở trước mặt Tử Ninh thêm giây phút nào, quay người lập tức đi khỏi. Tà áo phía sau đen chìm dần trong bóng tối không thấy thân ảnh, cũng không để người đó nhìn thấy giọt lệ đang rơi xuống nơi khoé mắt của mình.

Trên đất dính đầy máu từ tay Tử Ninh, dưới ánh nến hiện lên đỏ khiến người ta chói mắt.

Tử Ninh nằm trên đất, ôm lấy đôi tay đầy máu và chịu nỗi đau đớn khi nãy bị Lại Mỹ Vân ấn vai xuống, hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng thân ảnh đen của Lại Mỹ Vân rời đi. Cổ họng đột nhiên truyền lên mùi vị máu nồng nặc.

Phút chốc, nàng ói ra một ngụm máu tươi.

Tử Ninh dần mất đi ý thức. Dần dần dần dần mãi đến cuối cùng, rơi vào mộng cảnh sâu thẳm.

Bông hoa đỏ rực trên trán, có một cánh hoa từ từ tan biến đi.