Dương Siêu Việt đi lòng vòng ở ngoài hành lang một lúc lâu, cuối cùng cũng có dũng khí mở cửa căn phòng đó ra. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô đứng hình tại chỗ trong phút chốc, không biết có nên tiến vào hay là nên đóng cửa lại đi ra ngoài.

Lúc này Lại Mỹ Vân đang ngồi thẳng bên giường, sắc mặt xám trắng. Dương Siêu Việt xuất hiện phía sau chưa từng khiến cô dời đi ánh mắt, tất cả tâm tư đều tập trung về Tử Ninh.

Tử Ninh mặc một chiếc áo trắng rộng. Lại Mỹ Vân hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng kéo xuống, thuần thục kéo áo cô xuống dưới eo. Tấm lưng trắng trẻo gầy gò của Tử Ninh không có chỗ nào là hoàn chỉnh, đầy những vết sẹo lớn nhỏ ngang dọc khác nhau. Lúc đầu có vài chỗ thậm chỉ còn nhìn thấy đến tận xương.

Dương Siêu Việt ho nhẹ một tiếng rồi đi vào.

Chắc đã nghe được âm thanh phía sau, Lại Mỹ Vân quay người lại.

"Cậu ấy sao rồi? Còn sốt lắm không?" Dương Siêu Việt đi lại gần hỏi.

Lại Mỹ Vân đưa tay sờ trán Tử Ninh, cười nhẹ lắc đầu, dịu dàng nói:

"Đã hết sốt rồi."

Dương Siêu Việt đến gần hơn, vỗ vai Lại Mỹ Vân: "Đi, ra ngoài nói."

Lại Mỹ Vân đắp chăn tử tế cho Tử Ninh sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

"Tiếp theo, cậu có dự tính gì...?" Dương Siêu Việt như mở cửa thấy núi hỏi thẳng.

Lại Mỹ Vân hướng ánh nhìn về phía xa, trầm giọng nói:

"Chỉ còn lại một tháng nữa, mình chỉ sợ... Hai cách đều phải dùng. Đầu tiên cắt đứt kinh mạch trước, một cô nương võ công cao cường, nếu kinh mạch đứt đoạn thì đời này không cách nào tập võ. Nếu như vậy mà cậu ấy vẫn không mất đi ý chí vậy thì thật sự không còn đường nào để đi nữa rồi."

_________________

Ngày thứ ba mươi sáu.

Chỉ vừa mới vào đông, hàn phong Trường An lạnh như đao cắt. Cây sớm đã rụng không còn một chiếc lá, chỉ còn lại tán cây khô cằn, réo rít theo tiếng gió.

Tử Ninh vừa tỉnh lại, có chút mê mang và không biết chuyện gì, nàng không biết bản thân giờ đang ở đâu. Đột nhiên tỉnh lại khiến nàng có chút mơ hồ đến sức ngồi dậy cũng không có.

Đã đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.

Trong mơ, nàng đau đến ngất đi, nàng mất đi sự khống chế bản thân, chỉ còn là một cái thân thể nặng nề, một khối máu thịt biết đi. Nàng bị một tảng đá cực to đè xuống, xương thịt tan nát, vạn kiếp bất phục. Lại giống như rơi xuống nước, không ngừng bị nhấn chìm nhưng không cách nào thoát ra được.

Nàng bàng hoàng giữa sự đau đớn và giày vò, phát ra âm thanh nhỏ bé, nhưng tuyệt không khóc. Nàng chỉ là không thở nỗi, từng nhịp từng nhịp thở bị ép xuống, cứ như muốn chết đến nơi.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân nghỉ ngơi rất tốt, không phải đột nhiên tỉnh dậy mà là do bản thân đã ngủ đủ. Nhưng nàng có cảm giác hình như trước khi bản thân tỉnh lại đã nghe được nhiều tiếng bước chân và tiếng mở khoá cửa từ ngoài hành lang truyền vào.

Là kiểu âm thanh ken két, dùng chìa khoá vặn ổ khoá, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Nàng cảm giác được bản thân là bị hai âm thanh đó đánh thức.

Dương Siêu Việt, Lại Mỹ Vân, Dương Vân Tình bước nhẹ vào trong phòng, ba người nhìn thẳng vào trán Tử Ninh. Lại Mỹ Vân cúi người, đưa tay ra sờ đoá hoa màu máu đó.

Hàng lông mi dài dài chuyển động trên con mắt từ từ được mở ra.

Lại Mỹ Vân cảm thấy tình cảnh không hay, trong lòng bối rối nhất thời không biết làm thế nào mới tốt. Dương Siêu Việt nhìn vào ánh mắt Tử Ninh nhất thời như đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.

Lại Mỹ Vân khi nãy thất thần dùng động tác dịu dàng sờ trán nàng đột nhiên cứng lại, cô kịp lấy lại phản ứng. Cô biết Tử Ninh có nghi ngờ, vẫn luôn không phát ra tiếng động chính là chờ để họ sập bẫy. Đây là lúc quan trọng, tuyệt đối không được xảy ra chút sai xót gì.

Lại Mỹ Vân nhanh chóng chuyển tay về phía dưới, nhẫn tâm tát mạnh một cái.

Cô đột nhiên ra tay, đến đầu óc còn chưa phản ứng theo kịp. Cái tát của cô trực tiếp khiến Tử Ninh bị một tiếng chói tai, đầu óc quay cuồng.

Lại Mỹ Vân biết mình ra tay quá nặng, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc hối hận và đau lòng. Ánh mắt cô hướng về phía Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình đang phát ngơ ra, giậm chân một cái:

"Nghĩ gì vậy? Nhanh lên, cắt đứt kinh mạnh!"

Hai người họ Dương lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng tiến lên một bước, nắm chặt tay Tử Ninh, từ trong tay áo lấy ra một cây kim châm.

Tử Ninh nghe thấy Lại Mỹ Vân nói câu "Cắt đứt kinh mạch" cả người run rẩy dữ dội:

"Các... Các cậu... Các cậu muốn làm gì?!"

Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình ấn hai tay và hai chân Tử Ninh xuống khiến cô không chống cự được. Lại Mỹ Vân cố ý tránh đi ánh mắt của cô. Quay người hét lớn với Dương Vân Tình:

"Mau động thủ!"

Dương Vân Tình tay trái nắm lấy tay trái Tử Ninh, cánh tay đó vẫn còn vết thương của xiềng xích lưu lại. Tay phải cô cầm kim châm muốn đâm vào tay Tử Ninh, nhưng lại không ngừng run rẩy, không dám đâm xuống.

Lại Mỹ Vân vừa hét một tiếng, cô biết thiên vận một khi đã bắt đầu, chỉ cần sơ suất một tí sẽ có hậu quả khó lường. Cô cắn răng nhắm thẳng nguyện vị, đâm mạnh xuống, sau đó dùng lực ấn vào kinh mạnh.

Trương Tử Ninh kêu lên một tiếng, cả người vì đau đớn và run rẩy kịch liệt. Nhưng lại bị cánh tay như sắt thép của Lại Mỹ Vân và Dương Siêu Việt áp chế, toàn thân bởi vì nỗi đâu xé tâm liệt phế này mà co hết lại.

Dương Vân Tình bỏ tay trái của Tử Ninh xuống, lập tức rút kim châm ra đâm thẳng bát vị bên tay phải của cô không chút do dự, dù trong lòng đau đớn, nhưng cô biết lúc này bản thân không được do dự.

Lại Mỹ Vân chỉ nhìn thấy cánh tay ấn trên vai Tử Ninh run rẩy liên tục. Cô cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Tử Ninh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt, quay đầu không muốn nhìn Tử Ninh nữa thì lại thấy tay Dương Siêu Việt cũng không khỏi run rẩy, hôn phách chưa định, từ từ thả tay phải của Tử Ninh ra.

Lại Mỹ Vân trong lòng đã biết kinh mạch đã đứt. Cô cúi đầu nhìn thấy Tử Ninh hai mắt nhắm chặt, răng cắn mạnh trên môi làm chảy ra một hàng máu trên khoé miệng.

Một cánh hoa trên trán từ từ biến mất.

_______________

"Cũng chính là nói ba người các cậu liên thủ... Cắt đứt kinh mạch cậu ấy?"

Phó Tinh nhìn qua Mạnh Mỹ Kỳ đang nắm chặt không buông ly trà trên bàn, sắc mặt thăng trầm, thấp giọng hỏi.

Lại Mỹ Vân nhẹ gật đầu, xem như là thừa nhận.

"Không phải thật sự cắt đứt kinh mạch, Dương Vân Tình tạo ra một giả tượng như kinh mạch đã đứt."

Dương Siêu Việt gấp gáp giải thích, sau một hồi trầm lặng lại cúi đầu nói:

"Nhưng mà... Cách này cũng tổn thương chân nguyên, nguyên khí đại thương cũng không khác gì cắt đứt kinh mạch, sau này nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt mới có thể trở lại như trước."

Mạnh Mỹ Kỳ lấy tay che miệng ngã thẳng xuống ghế, nước mắt rơi xuống.

"Tiểu Thất, mình muốn hỏi cậu..."

Cô đứng dậy, nắm lấy cổ áo Lại Mỹ Vân, giọng nói tức giận:

"Nếu là cậu, cậu có hy vọng bản thân bị mọi người chửi mắng? Bạn thân dùng roi hành hình? Không chút sức lực trở mình? Cậu hy vọng bản thân dùng cách này mà tiếp tục sống không?"

Mạnh Mỹ Kỳ nhìn ngón tay ghim chặt trên bàn và gương mặt trắng bệnh của Lại Mỹ Vân, giọng nói mang theo sự bi ai:

"Người chưa chết, tim đã chết rồi, nhưng nói đi nói lại hai cái vẫn là chết. Lẽ nào cậu ấy sợ chết, lẽ nào cậu sợ chết sao?"

Mạnh Mỹ Kỳ không khống chế được cảm xúc tiếp tục nói:

"Cậu dùng hết tất cả các cách, chỉ để khiến cho cậu ấy mất đi ý chí, nhưng lại giữ tính mạng cậu ấy. Nhưng cậu có từng nghĩ, cậu ấy có muốn lay lắc như vậy mà sống tiếp không? Cậu không sợ rằng có một ngày cậu ấy hận cậu thấu xương sao?"

Lại Mỹ Vân yên lặng một lúc, giọng nói chua xót nhưng lại nhẹ như lông vũ:

"Cậu ấy nếu hận, vậy cứ để cậu ấy hận đi."