Chỉ mới có ba ngày ở trong ngục, Từ Mộng Khiết đã cả người nhiễm đầy bụi bẩn. Tay chân đều bị còng lại bằng xiềng xích cho nên chỉ có thể dựa đỡ vào tường để ngồi.

Bởi vì phạm phải trọng tội ám sát, cho nên trên dưới hình bộ đều không dám lơ là. Đô quản mỗi ngày đều phải đích thân đi tuần tra, lính canh cũng không hề rời mắt khỏi cô dù chỉ một chút. Bởi vì không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trọng tội như cô ta, đã không còn tư cách để được người ngoài vào thăm nữa.

Dương Siêu Việt và Phó Tinh sau khi đưa lệnh bài tùy thân lên, dễ dàng tiến vào thiên lao. Làm cho Đô quản gấp gáp đi tìm chìa khoá gọi người quét dọn, chỉ sợ đắc tội với hai người.

Dương Siêu Việt thấy vậy bèn vẫy vẫy tay, biểu thị cho Đô quản không cần phải bận rộn để làm những việc này. Vừa mới đi bước đầu tiên đã nhanh chóng mím môi, bịt mũi cùng Phó Tinh đi vào lao phòng.

Lính canh sau khi thấy hai người đi vào, liền tự biết ý mà kêu các người khác cùng rút lui, không làm phiền họ.

Gặp được cảnh tượng này, mặt của Từ Mộng Khiết sớm đã đen như khói tro, chỉ lướt mắt nhìn hai người một cái, rồi lại nhắm mắt dựa vào tường, không chút động đậy.

Dương Siêu Việt trong lòng tức giận, cô đưa tay lên, phút chốc một cái tát thật mạnh đánh lên mặt Từ Mộng Khiết. Cái tát đó dùng đủ lực đạo khiến Từ Mộng Khiết không khỏi bị quay đầu sang một bên, trên mặt nhanh chóng xuất hiện ấn đỏ.

Đã như vậy mà cô ta chỉ một nụ cười nhạt, giọng nói mang ý cười nhạo:

"Không ngờ được hai vị lại bước chân vào nơi u ám bẩn thỉu như thế này chỉ vì để tát ta một cái?"

Dương Siêu Việt nắm chặt bàn tay lại, mặt lộ vẻ tức giận, cứ như chỉ một chút thôi sẽ lao tới xé nát người ở trước mặt ra. Phó Tinh ở bên cạnh quan sát cả người Từ Mộng Khiết, một lời không nói.

Trong phòng hàn khí ninh tịnh, chỉ còn nghe thấy được tiếng thở tức giận của Dương Siêu Việt. Đợi một lúc lâu mà hai người trước mặt vẫn chưa chịu mở miệng, Từ Mộng Khiết không nhịn được hỏi:

"Các ngươi muốn từ miệng của ta moi ra được lời hữu dụng có cần phải nghĩ lâu đến như vậy không?"

Phó Tinh mặt không biểu cảm lạnh lùng nói: "Moi lời hữu dụng? Ngươi nghĩ chúng ta nên moi như thế nào đây?"

Từ Mộng Khiết dưới sự không chế của xiềng xích khó khăn quay đầu lại nhìn nội lao đen tối u ám này.

"Ta ám sát tất nhiên sẽ là tội chết. Bây giờ ta đã ra nông nỗi này, tùy các ngươi xử trí sao cũng được, cực hình ở đây chắc cũng không thiếu? Không biết các ngươi liệu có muốn thử hết mọi cực hình ở đây lên người ta không?"

Phó Tinh nhẹ nhàng nhếch mày, cô chỉ cười nhạt một cái rồi gật đầu:

"Thật làm phiền Từ cô nương đã nhọc công giúp chúng ta nghĩ cách, nghe có vẻ không tồi, nhưng chúng ta dù có dùng cũng không có ích."

Phó Tinh nhanh chóng tiến tới dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn thẳng vào mắt Từ Mộng Khiết:

"Nếu ngươi đã muốn nói cho chúng ta biết, sao phải nói nhiều lời như vậy, làm mất thời gian của đối phương chứ?"

Từ lúc bước vào lao phòng, bất kể là không sợ hãi hay cố tỏ vẻ, vẻ mặt Từ Mộng Khiết đều rất ung dung, mãi cho đến lúc này mới giật mình ngạc nhiên.

"Vốn dĩ muốn nói cho ngươi biết? Dựa vào gì mà lại nói như vậy chứ?"

Dương Siêu Việt ánh mắt như dao, *hức* một tiếng rồi nói:

"Ngươi vốn dĩ đã bị tội chết, cũng có không ít cơ hội có thể tự mình chấm dứt, vậy mà đến bây giờ vẫn kiên trì sống ở đây, rốt cuộc là vì cái gì? Chịu tra hình sao?"

Phó Tinh trầm tư nói:

"Bây giờ nơi này không có người khác, giải độc như thế nào, ngươi nói đi."

Từ Mộng Khiết nhìn hai người một lúc rồi đột nhiên cười lớn:

"Không sai! Ta cố gắng chịu đựng chính là để đợi các ngươi đến hỏi cái này... Trên thế gian này, rốt cuộc có hay không thuốc giải Phẫn Tâm chi độc?"

Dương Siêu Việt và Phó Tinh khi nghe được bốn chữ "Phẫn Tâm chi độc" sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Tuy họ không biết lai lịch và sự nguy hiểm của độc này như thế nào, nhưng chỉ nghe cái tên đã thấy ẩn chứa chuyện không lành.

Cánh tay trong túi áo của Dương Siêu Việt, các ngón tay sắp nắm chặt đến chảy máu, Phó Tinh cũng cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn giọng điệu khi nãy:

"Vậy rốt cuộc là có, hay là không có?"

Từ Mộng Khiết ngồi lại, hai mắt đảo đảo:

"Trước khi nói có thuốc giải độc hay không, ta vẫn phải nói một câu. Các ngươi bây giờ mới đến, chỉ e là... Có hơi muộn rồi?"

_____________

Ngày ám sát Tử Ninh, Từ Mộng Khiết sau khi ngã xuống đất cố gắng muốn nhặt con dao nhỏ đã rơi khỏi tay, nhưng đã bị Dương Siêu Việt đi trước một bước, cô cầm lên nhìn lưỡi dao sau đó lại nhìn Từ Mộng Khiết, quay đầu hỏi:

"Đây là Từ cô nương của dược phòng, tại sao cô ta lại ám sát Tử Ninh?"

Lại Mỹ Vân nhất thời không quan tâm vấn đề này, cô chỉ gấp gáp kéo tay Tử Ninh xem thử, thấy vết thương không sâu mới thả lỏng một tí.

Ngoài phố không tiện xử lý chuyện này, Lại Mỹ Vân nhờ Dương Siêu Việt bắt Từ Mộng Khiết lại đưa về phòng dược tra hỏi còn bản thân thì dìu Tử Ninh đi tìm Dương Vân Tình.

"Vết thương nhỏ, không sao đâu."

Tử Ninh nhìn thấy Lại Mỹ Vân có hơi hoang, cả mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhanh chóng vỗ vai an ủi, lại khẽ quay đầu nhìn Dương Siêu Việt và Từ Mộng Khiết một cái.

Dương Siêu Việt trở về từ dược phòng trở về, nhìn thấy hai mày Lại Mỹ Vân nhăn lại, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, nên cũng không nói xen vào, chỉ hít một hơi rồi nói qua loa:

"Thật là nguy hiểm, lúc trước ai có thể ngờ cô ta lại làm ra chuyện này chứ, may mà Tử Ninh của chúng ta phản ứng nhanh nhạy, không bị gì..."

Cảm giác sợ hãi về chuyện sau này của Lại Mỹ Vân tất nhiên cũng sẽ có, lúc Dương Vân Tình liệu thương cho Tử Ninh, mắt cô nhìn chằm chằm vào vết thương không rời cũng không nói năng gì, từ từ rơi vào trầm tư.

Sau khi Tử Ninh gặp nguy hiểm, Lại Mỹ Vân vì lo lắng gấp gáp trị thương cho Tử Ninh mà không kịp sắp xếp chuyện khác, nhốt Từ Mộng Khiết trong dược phòng thêm một ngày sau đó người của hình bộ đến bắt phạm nhân.

Bởi vì là ám sát giữa thanh thiên bạch nhật không thành, người của hình bộ cũng không dám sơ suất, trực tiếp cho Từ Mộng Khiết đeo cồng, xích lấy hai chân, mới đi được có mấy bước chân đã bị mài đến chảy máu.

Tử Ninh nhìn thì có vẻ thanh lãnh, nhưng thật ra là một cô nương rất dễ mềm lòng, huống hồ nàng còn là một đại phu. Những ngày ở dược phòng với Từ Mộng Khiết, cô ta cũng rất sẵn lòng dạy nàng một số y thuật, nay xảy ra chuyện như vậy khiến nàng vừa kinh sợ vừa tiếc nuối. Nhìn có chút không nhẫn tâm, nên nhờ hình bộ ra hậu viện băng bó vết thương cho Từ Mộng Khiết.

Trên mặt Từ Mộng Khiết cũng không có chút cảm kích, vẫn lạnh nhạt vô cảm.

Lại Mỹ Vân đã biết nơi đây không tiện ở lâu, nên đã đổi hành trình, tìm được một ngôi tự bỏ phế trên đỉnh núi làm chỗ dừng chân

Mấy ngày này, Lại Mỹ Vân vẫn luôn quan tâm chú ý đến tình trạng cơ thể của Tử Ninh. Tử Ninh nói trừ vết thương thấy có hơi tê ngứa thì không có gì bất thường cả.

Đến chiều ngày thứ ba, trong lúc Tử Ninh vừa đứng dậy, nhận ra hơi thở có hơi gấp, cảm giác như đang bị liệt hoả thiêu đốt đột nhiên truyền đến tim, khiến nàng không thể không lấy tay ôm ngực mình, chỉ có thể dựa vào tường từ từ quỳ xuống.

Lại Mỹ Vân từ bên ngoài đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này, tức tốc chạy đến dìu Tử Ninh, nhăn mày.

"Câu sao vậy? Không sao chứ?"

Tử Ninh sau khi hít sâu một hơi, cười lắc đầu:

"Không sao."

Tử Ninh nghĩ có thể lúc nãy do bản thân đứng dậy dùng lực hơi mạnh khiến mình thấy hơi choáng, nên ngồi tại chỗ một hồi. Đợi cảm giác khó chịu biến mất, nàng từ từ đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối đen.

Tử Ninh nhanh tay nắm lấy bàn mới giữ cho cơ thể vững được, Lại Mỹ Vân nhanh chóng đỡ lấy, dìu nàng về chỗ ngồi.

Tử Ninh cảm thấy bàn thân có hơi kỳ quái, dùng sức lắc lắc đầu sau đó vô ý thức sờ vào vết thương trên tay.

Trong mắt của Lại Mỹ Vân bây giờ đầy sự căng thẳng và lo lắng:

"Cậu vẫn ổn chứ? Có phải vết thương bị đau? Có thấy khó chịu không?"

Còn chưa đợi Tử Ninh trả lời, Lại Mỹ Vân đã nhẹ nhàng để đầu của nàng vào vai mình. Cảm giác cơ thể bị tiếp xúc đột ngột khiến mặt Tử Ninh có hơi đỏ lên.

"Không có phát sốt... Nhưng nhìn sắc mặt của cậu có lẽ là hơi mệt, ngủ một chút đi." Lại Mỹ Vân mới thả lỏng một chút kéo lấy tay Tử Ninh nói.

Tử Ninh muốn chấn tỉnh lại nói bản thân không sao, nhưng trước mắt bây giờ chẳng thấy được gì cả, cô lại sợ mình ngất đi sẽ doạ Lại Mỹ Vân, chỉ có cách gắng đứng thẳng lên cười nhẹ.

Lại Mỹ Vân hiểu rõ tình trạng cơ thể của Tử Ninh, cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn. Nhẹ xoa mặt của Tử Ninh, dịu dàng nói:

"Ngủ đi, đợi đồ ăn làm xong rồi sẽ gọi cậu."

Tử Ninh ừm một tiếng.

Khi nàng quay người định đi đến phía cửa thì đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn thấy Lại Mỹ Vân một mình đi ra khỏi phòng, đại khái có thể đoán được cô ấy đi ra ngoài kiếm vài nhánh cây nhóm lửa.

"Tiểu Thất."

Tử Ninh sau khi vừa định gọi Lại Mỹ Vân một tiếng thì trước ngực truyền đến cảm giác đau nhói, cứ như có hòn đá lớn đè lên tim khiến nàng không thở được... Ngay lúc này nàng vẫn chưa ý thức được, bên khóe miệng của mình đã chảy ra vệt máu đỏ thẫm.

"Thất..."

Tử Ninh đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng chỉ nắm được không khí, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, ý thức bắt đầu mơ hồ. Cả cơ thể như mất đi trọng tâm, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

Lại Mỹ Vân nghe thấy âm thanh bất thường quay đầu lại thì đã thấy Tử Ninh ngã dưới đất. Bị doạ đến cô làm rơi những cành khô trong tay, chạy lại ôm lấy nửa thân trên của Tử Ninh vào trong lòng, dùng giọng cao la lên:

"Tử Ninh! Tử Ninh! Cậu mau tỉnh dậy! Tử Ninh!"

Mọi người nghe thấy tiếng la thất thanh cũng nhanh chóng chạy vào phòng.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này khiến mọi người đứng đơ ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Mau đến giúp!"

Lại Mỹ Vân la lớn một tiếng mới khiến mọi người định thần lại.

Phó Tinh và Dương Vân Tình nhanh chóng giúp dìu Tử Ninh lên giường, Lại Mỹ Vân nhanh chóng gọi Dương Siêu Việt đi lấy rương thuốc.

Tử Ninh lúc này nằm trên giường đã không còn ý thức, đến hít thở có hơi khó khăn.

Lại Mỹ Vân nắm chặt tay Tử Ninh, cởi một lớp y phục ngoài của Tử Ninh ra, theo đó là Mạnh Mỹ Kỳ giúp ấn lấy vai nàng.

Khi Lại Mỹ Vân thật sự dừng lại, cô mới phát hiện tay bản thân không ngừng run, đến hơi thở cũng không bình ổn. Sau khi thấy Dương Siêu Việt đã đưa hộp thuốc đến thì nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ.

Dương Vân Tình quỳ một chân bên cạnh Tử Ninh, lấy tay bắt mạch sau đó cởi bỏ lớp băng bó trên tay Tử Ninh ra.

Khăn băng bó trắng ban đầu bây giờ đã nhuộm đầy mà đỏ thẫm.

_____________

Tiếng mở cửa làm ngắt đoạn mạch hồi ức của Lại Mỹ Vân.

Mạnh Mỹ Kỳ nhẹ nhàng đi vào cầm theo hai củ khoai lang ngồi bên cạnh cô, đưa củ lớn nhất cho cô.

Lại Mỹ Vân nhận lấy củ khoai lang, cầm chặt trong tay, nhìn Mạnh Mỹ Kỳ nói:

"Cậu biết không? Cơ thể của Tử Ninh vẫn luôn rất tốt, mình hình như chưa từng thấy cậu ấy bị bệnh..."

Lại Mỹ Vân mắt ngấn lệ cúi đầu nói, tay giữ chặt củ khoai lang. Mạnh Mỹ Kỳ nắm lấy tay cô, an ủi:

"Cho nên lần này, cậu ấy nhất định sẽ không sao."