Văn án
Ngày đầu tiên Lục Diệp ở cương vị công tác mới, công chuyện tương đối nhiều, di động reo chừng một phút anh mới bắt máy.
“Alo, cho hỏi là ai đang gọi vậy?” Lục Diệp dựa vào ghế, thanh âm trầm thấp mang theo chút mệt mỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu hết sức cà chớn: “Ui, thằng nhóc này hai năm không gặp đã đứng đắn gớm, biết lễ phép “cho hỏi” đồ!”
Lục Diệp sửng sốt lại vui vẻ: “Quý Lượng? Sao lại là anh? Tìm em có việc gì?”
Bên kia tức khắc nổi nóng: “Đệt. Cậu còn dám hỏi anh chuyện gì? Về ba ngày nay rồi còn chưa nói cho anh em hay. Lên chức cục trưởng cục cảnh sát là thành ông lớn ai mời cũng không được rồi nhỉ?”
Lục Diệp bất đắc dĩ cười khẽ: “Mới nhậm chức bận thật mà anh, chờ hôm nào em mời anh ăn cơm.”
Bên kia cười hề hề đê tiện: “Hê hê, cũng không có gì. Aizzz, thằng nhóc cậu, nói thật, trốn không gặp bọn anh, lại còn ém nhẹm tin tức như vậy, có phải không muốn để tiểu thiếu gia biết không?”
Ánh mắt Lục Diệp tối sầm lại: “Không liên quan đến cậu ta.”