Hồi Vu Lạc hai mươi tuổi như thế nào nhỉ?

E rằng chính bản thân Vu thiếu gia còn không nhớ rõ.

Nhưng cục trưởng Lục vẫn nhớ.

Anh thậm chí sưu tầm, cất giữ mỗi một phần ký ức liên quan tới Vu thiếu gia của tuổi mười tám đổ về sau.

Vu thiếu gia lấy ra một dải cà vạt trước tiên.

Màu xanh ngọc tục tằn, hoạ tiết sọc chéo, bên mép có chút mòn, nút thắt cũng phai màu, vừa nhìn đã biết thường xuyên được sử dụng.

Đây là “món quà” đầu tiên Vu thiếu gia biếu tặng cục trưởng Lục.

Lúc đó nhờ Quý Lượng bắc cầu, cứ như đại sứ hòa bình, kéo tay hai người bọn họ khuyên hai con gà chọi biến chiến tranh thành tơ lụa.

Vu thiếu gia ngày xưa ngốc mà cực thích làm màu, hơn nữa lại kiêu ngạo nhất trần đời, trực tiếp giật phăng cà vạt, ném bẹp lên mặt cục trưởng Lục.

Lục Diệp làm cảnh sát đã thu phục bao kẻ lưu manh nóng nảy hung hãn, dứt khoát túm lấy cà vạt, chộp tay Vu thiếu gia trói nghiến lại.

Còn quyết đoán lưu loát lựa chọn nút chết, đá vào mông nhỏ của Vu thiếu gia cho người ta bay sang chỗ máy sưởi, chẳng khác nào sấy cục thịt khô cỡ lớn.

Vu thiếu gia tức đỏ cả mắt, nhấc chân đạp với sang.

Cục trưởng Lục thong thả ung ung khui chai vang đỏ, ngồi vắt chân trong ánh mắt khuyên giải của Quý Lượng, nhả ra câu: “Đần.”

Tóm lại là thừa sức làm tức chết người sống, tức sống người chết.

Sau đó, đám bạn chẳng nên thân của Vu thiếu gia tới, ẩu đả loạn xạ, cũng không ai để ý chiếc cà vạt bị cởi bỏ kia, càng không biết nó đã đi đâu về đâu.

Nào ngờ nó được nâng niu như bảo bối, giấu trong lòng Lục Diệp.

Vu thiếu gia tròng cà vạt vào cổ, thuận thế đặt mông ngồi bệt trước két sắt, moi ra thêm các món đồ tương tự.

Cậu hệt như tên trộm đang khai quật kho báu, mò mẫm thật cẩn thận, gom từng mảnh từng mảnh tâm ý của Lục Diệp đương trốn đông trốn tây trở về.

Đồ vật thứ hai là chìa khóa xe.

Đừng hiểu lầm, không phải Vu thiếu gia tiền muôn bạc vạn bao nuôi cục trưởng Lục nên tặng xe. Trái lại, thật xấu hổ quá sức tưởng tượng khi phải nói rằng đó là chiếc xe thứ nhất của cục trưởng Lục bị Vu thiếu gia phá hỏng.

Ấy là sinh nhật năm Vu thiếu gia mười chín tuổi.

Xét thấy sinh nhật tuổi mười tám đã trở thành nỗi đau vĩnh hằng nơi đáy lòng Vu thiếu gia, cho nên Vu thiếu gia mười chín tuổi quyết định làm cục trưởng Lục đau một phen.

Ngày đó, cậu chàng chưa bao giờ dậy sớm đã đặt đồng hồ báo thức ba giờ sáng mà tỉnh giấc, sợ kinh động tới ba mình, cũng chẳng dám lái xe, cưỡi con xe đạp cũ, dong đến tiểu khu Lục Diệp ở.

Xe Lục Diệp trơ trọi đậu dưới tòa chung cư.

Vu thiếu gia sờ soạng lần vào, cầm cây đinh to tướng đâm thủng bánh xe.

Vừa tác nghiệp thành công, còn chưa kịp đứng lên đã nghe thanh âm vang ngay trên đỉnh đầu: “Sớm quá trời luôn ta.”

Bắt cả người lẫn tang vật.

Vu thiếu gia giận dữ chống người thi hành công vụ không phục tùng lệnh bắt, cũng chẳng rõ lấy đâu ra sức lực, vác xe đạp của mình lên, phang thẳng vào xe cục trưởng Lục.

Đáng thương cho cục trưởng Lục bấy giờ còn chưa phải cục trưởng, cực cực khổ khổ nhiều năm mới dành dụm đủ tiền mua con hatchback Chery QQ, còn chưa sáng lên nóng lên hai ngày đã phải lui về xưởng sản xuất kim loại.

Vu thiếu gia quậy thỏa thê bị xách cổ tới xin lỗi, bồi thường một chiếc Volkswagen, chính là xe cục trưởng Lục hiện đang dùng.

Chỉ là cục trưởng Lục lúc ấy chớ hề cảm kích mảy may, ngay khi ba Vu quay lưng đi, ngậm thuốc lá cười lạnh tanh, “Ngu ngốc.”

Vu thiếu gia đội cái nhãn ngu ngốc làm màu lượn tới lượn lui trước mặt cục trưởng Lục hai năm, rốt cuộc vào năm hai mươi mốt tuổi, ngay ngày thổ lộ đó, thành công bị cục trưởng Lục túm cổ áo, dán cái mác mới.

“Bé gay ngốc.”

Thế mới nói, về trình độ chết tiệt của cục trưởng Lục hồi xưa, từ một góc độ nào đó, bất phân thắng bại với Vu thiếu gia, mỗi người một vẻ.

Nhưng nếu chỉ có đáng chết giẫm thôi, sợ rằng chàng gay bé nhỏ Vu thiếu gia cũng không từ một cây thép tự động tự phát cong thành hình dạng ghim kẹp giấy một cách lạ lùng như thế.

Cục trưởng Lục đối xử với Vu thiếu gia tệ lắm, nhưng cũng tốt lắm.

Xích mích tới độ ai cũng cho rằng hai người bọn họ đối đầu tóe lửa một mất một còn, tốt tới mức mọi người cảm thấy Lục Diệp đáng bị tai họa này quấn quýt cả đời.

Này lại phải kể chuyện về món đồ thứ ba, một chiếc vớ.

Đã giặt rồi, giặt đến bạc màu ít nhiều rồi, cũng không có đôi có cặp, lẻ loi một chiếc nằm ở đàng kia.

Vu thiếu gia ngọ nguậy đôi chân trần, cậu nhớ chiếc vớ này đó chứ.

Đấy là hôm Vu thiếu gia nhập học đại học.

Cục trưởng Lục bị Vu thiếu gia lợi dụng thủ đoạn bất chính điều tới công tác gần trường cậu, cùng ngày nhập học, Vu thiếu gia cố tình lái xe thật chậm, mười phần khó ưa xả khói vào mặt Lục Diệp.

Nhưng làn khói còn chưa kịp tan, con xe thể thao đã tuyên bố đình công.

Trường học ở vùng ngoại ô, đường sá vắng vẻ hoang vu.

Vu thiếu gia thiếu thiếu chút nữa đã đập nát vô lăng, di động cũng hết pin, cuối cùng thật sự hết cách, tha túi lớn túi nhỏ cuốc bộ trên đường cái đương trời trưa nắng chang chang.

Đi chừng mười dặm, dưới trời trong nắng gắt mà mặt Vu thiếu gia đổ mồ hôi như mưa tầm tã trút.

Mồ hôi thấm ướt người Vu thiếu gia còn mãi chưa ráo, cậu như được tắm mồ hôi, chưa kể hôi chua nữa.

Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng kế bên, cửa xe mở ra, cục trưởng Lục giống y đúc bọn cướp đường, bước tới đem hành lý của Vu thiếu gia nhét hết vào, sau đó thảy một người một túi còn lại vào, đóng cửa phóng xe đi.

Đưa đến cổng trường, Vu thiếu gia muốn xuống xe thì bị đè lại.

Cục trưởng Lục quỳ luôn xuống bên sàn ghế sau, bắt lấy chân Vu thiếu gia, cởi giày vớ cho cậu, chọc vỡ nốt phồng nơi lòng bàn chân, bôi thuốc rồi móc ra chiếc vớ mới mang dùm cậu.

Vu thiếu gia ngẩn ngơ nhìn Lục Diệp quỳ một gối xuống đất, cậu chẳng nghe lọt lời răn dạy nào, chỉ có tim nhảy bùm bùm, đầu óc toàn một ý niệm —–

Nếu đây là cầu hôn thì tốt rồi, mình nhất định gả cho ảnh.

Chuyện tương tự như thế, còn có rất nhiều, rất rất nhiều.

Vu thiếu gia không phải kẻ hèn mọn, song Lục Diệp tốt tới vậy, chỉ tốt với cậu thôi, làm sao cậu không yêu anh cho được? Đương nhiên, kẻ yêu đương mụ mị như Vu thiếu gia chỉ nhớ phút ngon ngọt, quên có chọn lọc những pha ăn đòn, cục trưởng Lục dạy dỗ cậu cái gì cậu cũng xem như cháo rắc mù tạt, nhai, nuốt, thải bỏ.

Ngọt ngào hoài niệm từng lần cục trưởng Lục êm dịu ôn hòa như nước với mình, Vu thiếu gia tiếp tục tìm kiếm.

Đồ vật thứ tư, nằm ngoài dự đoán của Vu thiếu gia.

Là bật lửa.

Loại hàng vỉa hè năm tệ một cái.

Vu thiếu gia vắt sạch óc cũng không nhớ nổi mình đã gặp món này khi nào, cũng như có can hệ bí mật gì với sản phẩm bình dân này.

Cậu không hút thuốc, Lục Diệp thì thỉnh thoảng.

Hồi xưa cậu từng tặng Lục Diệp rất nhiều bật lửa, đều là zippo cao cấp, đâu tới nỗi thua kém vật phẩm cũ hư không còn tí gas này chứ.

Hiển nhiên, trọng điểm ở đây là nó không xuất phát từ chỗ cậu.

Trời biết là tiểu tiện nhân nào đưa!

Vu thiếu gia tức giận ném bật lửa lên thảm.

Cậu chẳng kiên nhẫn truy nguồn cơn cớ sự, duỗi tay đào toàn bộ đồ đạc trong két sắt ra.

Không nhiều không ít đồ, rải rác rơi xuống thảm trải sàn.

Một cuốn sổ dày nặng thành công thu hút Vu thiếu gia.

Không sai. Bìa da đen, gợi cảm lồ lộ như thế, chắc chắn là nhật ký của Lục Diệp.

Thánh thần ơi, đây là muốn cậu trần trụi thẳng thắn đối diện lòng ái mộ của cục trưởng Lục ư?

Tuy đã chuẩn bị tinh thần, song Vu thiếu gia vẫn cảm thấy khấp khởi không yên.

Cậu ôm sổ bò tới mép giường, giở ra.

Trang đầu là hai chữ rồng bay phượng múa cỡ lớn: Sổ ghi chép.

Vẻ háo hức trên mặt Vu thiếu gia tức khắc tan biến sạch sẽ.

Nhưng, là một kẻ si mê, tới từng đầu ngọn tóc của cục trưởng Lục Vu thiếu gia còn muốn tra muốn soát, giờ mở sổ cũng mở rồi, thôi thì cứ xem thử cục trưởng Lục có tiêu tiền nuôi con giáp thứ mười ba không.

Vu thiếu gia lấy lại sự phấn khởi, lật trang sau.

“Ngày 7 tháng 3, Vu Lạc quạu mình một lần, cũng nhẹ thôi, ghi nợ một gạch.”

Vu thiếu gia: “……” Kẻ này có bệnh phải không???

Tiếp tục qua trang.

“Ngày 12 tháng 3, Vu Lạc không nghe lời, ghi nợ hai gạch.”

“Ngày 1 tháng 4, Vu Lạc không chọc ghẹo mình, ghi nợ một gạch.”

“Ngày 3 tháng 4, Vu Lạc quàng vai bá cổ tên bạn nào đó không biết tên, ghi nợ hai gạch.”

“Ngày 22 tháng 5, Vu Lạc mua xe mới nhìn quá lẳng lơ, ghi nợ một gạch….”

Vu thiếu gia nhanh chóng đọc xong quyển sổ sách này, chỉ cảm thấy nó trông thật rợn người. Đặc biệt là ở góc dưới mỗi trang, Vu thiếu gia thấy một hàng chữ nhỏ viết đậm ẩn nấu rất kỹ —–

Một gạch ghi nợ, Vu Lạc nằm trên giường một ngày.

Vu thiếu gia tính nhẩm sơ sơ, e rằng cậu phải sống trên giường suốt quãng đời còn lại.

Bị cục trưởng Lục bụng dạ hẹp hòi làm hoảng loạn dữ dội một chập, Vu thiếu gia nơm nớp lo sợ thả sổ trở ngược vào két sắt.

Đang định tiếp tục kiểm kê, di động đột nhiên reo lên.

Chữ “Ba” lập lòe một hồi, rồi tắt. Giây lát sau, màn hình lại tiếp tục sáng lên.

Vu thiếu gia mở ra tệp A4 mới rớt khỏi két sắt, nhận cuộc gọi: “Dạ?”

“Tiểu Lạc,” Giọng ba Vu tràn đầy cảm giác già nua, ông cười khổ, “Con muốn biết vì sao Lục Diệp đi Tây Bắc phải không? Ba ba có thể nói cho con, nhưng đáp án tuyệt đối không như con tưởng tượng, càng không phải điều con mong mỏi.”

“Con biết.”

Vu Lạc nhìn chằm chằm văn bản trên giấy A4.

Vừa mở miệng, thanh âm nghẹn ngào.