Cái gọi là nhận con trai, thật ra chỉ là một cuộc gặp gỡ mà thôi.

Chờ gặp xong rồi, cục trưởng Lục dẫn Vu thiếu gia rời khỏi bệnh viện, liền thấy yêu tinh nhỏ vốn vô cùng phấn khởi hóa ủ rũ nằm úp sấp ở ghế phó lái, vén mí mắt nhìn anh.

“Sao thế, bé con?”

Lục Diệp thay Vu thiếu gia cài dây an toàn, tiện tay vò rối tóc cậu, “Cụt hứng hả?”

Vu thiếu gia cất đầu lên đáp qua vai Lục Diệp, rầm rì: “Sao anh không nói… Đứa nhỏ này bị bệnh?”

Không sai.

Cậu con trai Lục Diệp tốn hai năm tâm huyết mới nhận được, người mang bệnh.

Hơn nữa không chỉ một loại.

Bẩm sinh hai chân không thể đứng lên nổi, động chút là thở không ra hơi, yếu ớt mong manh như đóa hoa mềm mại, chạm vào liền tan vỡ.

Thân thể như vậy, sinh ở nhà nghèo là mệnh, sinh ở nhà giàu là vận, mà sinh tại quân nhân thế gia, ấy lại lúng ta lúng túng, khác nào nốt nhọt lành tính vô dụng trên người, chỉ là ảnh hưởng mỹ quan.

(Mệnh còn được gọi là “thiên mệnh”. Tức số mệnh hoặc thiên mệnh là tiên thiên, là điều khi sinh mang theo đến, hay nói là trời định. Mệnh là bẩm sinh trời phú cho bạn khi chào đời như ngoại hình, tướng mạo, bản tính, thể chất,…Mệnh phần nhiều chỉ về tính tự nhiên, tức là trạng thái sinh tử, thọ yểu sẵn có và có thể có, kết cục và xu thế của nó.

Còn vận thì phần nhiều chi tính xã hội hoặc lúc trưởng thành, tức là mọi phương thức, mức độ và khả năng mà đời người phải trải qua. Vận hạn là chỉ những giai đoạn thăng trầm của những yếu tố ảnh hưởng đến cá nhân bạn về sức khỏe, sự nghiệp, học hành, tiền bạc, tình duyên…)

Cho nên đứa trẻ này bị phán định ra đời chính để chướng mắt, nay ba bốn tuổi, cũng sống ở bệnh viện ba bốn năm.

“Chớ không đang yên đang lành, làm gì người ta đem con cho người khác?” Lục Diệp lắc đầu cười, “Tình cảm tốt đẹp mấy nhiều năm vậy rồi cũng phai nhạt, giá trị tuyệt đối không thể sánh ngang một đứa bé.”

Vu thiếu gia đỏ vành mắt, ôm chặt cục trưởng Lục: “Lỗi của em hết……”

Cục trưởng Lục treo mười phân dỗ ngọt ngoài miệng: “Rồi rồi, lên chức ba ba rồi mà còn nhõng nhẽo.” Sau đó meo meo cúi đầu, hôn vành tai trắng nõn của Vu thiếu gia.

“Em sợ…. Rước thêm phiền phức cho anh.” Vu thiếu gia nhỏ giọng nói.

Vu thiếu gia giác ngộ rất sâu, đã biết mình là kẻ gây chuyện thành tinh, tâm cũng không muốn tạo ra phiền toái gì khiến Lục Diệp mệt nhọc nữa. Mà người nhận thức được rồi xuống nước, trông cực độ đáng thương.

“Chờ nó lớn hơn chút, bệnh tình ổn định thì tính tiếp chuyện chuyển viện,” Lục Diệp lên kế hoạch, “Lúc đó nhất định chúng ta cũng lo xong phần mình, đâu vào đấy rồi, cũng có thời gian chăm sóc nó. Tới khi nó xuất viện, đi nhà trẻ có thể đã trễ, trực tiếp vào tiểu học luôn, anh đang xem xét phòng ở khu trường học….”

Anh nói thế, mớ hỗn loạn trong đầu Vu thiếu gia cũng chậm rãi lắng xuống, thôi không lộn xộn.

Giọng Lục Diệp trầm thấp, có chút mát lạnh như nước mùa thu. Nghe vậy, mạch suy nghĩ của Vu thiếu gia tự nhiên vòng quanh cuộc sống sau này.

Cứ theo đó an an ổn ổn, thanh thanh thản thản, không còn kích thích và lộ liễu như ngày xưa theo đuổi nọ kia, dĩ nhiên lý tưởng ngoài mong đợi.

Ai từng gặp Vu thiếu gia cũng nói, đây không phải người thích hợp để chung sống. Vu thiếu gia trong quá vãng không để ý, thậm chí còn đắc ý dào dạt. Song, khi chuẩn bị kết hôn cùng Lục Diệp, Vu thiếu gia thay đổi ngay, cậu quyết định thay đổi triệt để, làm một người hoàn toàn mới.

Vì lẽ ấy, chuyện thứ nhất sau khi về nhà, cậu vào bếp.

Cục trưởng Lục xin nghỉ quá dài hạn, máy bay vừa hạ cánh liền lao đi như bị đòi mạng.

Vu thiếu gia về nhà Lục Diệp một mình, lái xe được nửa đường, dừng lại ghé siêu thị càn quét một chập.

Một túi đồ dùng hằng ngày to tướng, cực kỳ bá đạo mặt dày chiếm đóng phân nửa không gian một trăm hai mươi mét vuông. Đồng thời, lúc Vu thiếu gia chọn vật dụng cũng rất tâm cơ mà đổi hết thành đồ tình nhân, tỷ như dép lê.

Cậu và cục trưởng Lục một người mang chú thỏ nhỏ, một người mang chú gấu nhỏ, tình yêu vượt giống loài, quả nhiên xứng đôi cực kỳ.

Xỏ lê đôi dép bé thỏ, Vu thiếu gia vùi trong ghế sô pha lướt Taobao.

Dứt khoát mua một đống đồ chơi trẻ em, rồi tìm một cửa hàng đặt hoa hồng ba tháng, mỗi ngày đều tặng tới cục cảnh sát.

Làm xong những việc này, Vu thiếu gia mới thở dài thâm trầm, đứng dậy vào nhà bếp.

Cậu cầm điện thoại, bày ra tư thái sẵn sàng đón quân địch, ngón tay trượt lên, cả màn hình toàn là công thức nấu ăn trên ứng dụng. Cậu lần lượt nhìn từng cái một, học thuộc làu làu cách làm món trứng sốt cà chua vừa được xác định sẽ trở thành thí nghiệm đầu tiên của bếp trưởng tân nhiệm, mới thả điện thoại xuống, bắt tay vào nấu cơm.

Lục Diệp về đến nhà đã là chín giờ có hơn.

Vừa vào cửa, một cái tay đưa đến, đặt đôi dép lê bé gấu bên chân anh.

Cúi đầu, Vu Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi chồm hổm dưới sàn, tha thiết mong đợi nhìn anh, rất giống con mèo nhỏ đợi chủ nhân về nhà.

Lục Diệp đổi giày, nhích bé gấu đụng bé thỏ, “Dép tình nhân?”

Vu thiếu gia ngượng ngùng: “Không phải tình nhân…”

Lục Diệp nhíu mày.

Vu thiếu gia ho khan: “Là chồng chồng.”

Lục Diệp cười rộ lên, mò ra sau gáy Vu thiếu gia, cúi người cúi cầu, “Vậy chồng hôn anh cái nhé?”

Cổ áo phanh rộng tản nhẹ nhiệt khí mỏng manh, cũng như hormone khiến người ta nghẹt thở xông đầy xoang mũi Vu thiếu gia.

Vu thiếu gia ngừng cả hô hấp mà nhìn chằm chằm đường nét duyên dáng dưới cằm Lục Diệp, vừa ngẩng đầu, trực tiếp tấn công bằng nụ hôn sâu kiểu Pháp với cảm xúc mãnh liệt. Đồng thời, hai chân vô cùng linh hoạt cũng nhấc lên, quấn lấy người cục trưởng Lục.

Lục Diệp lần đầu biết ơn lực tay kinh người của mình, sau đó anh thả lỏng tay, để Vu thiếu gia đáp đất.

“Nói xem nào, quậy ra họa gì rồi?” Lục Diệp cười giả như không.

Vu thiếu gia lập tức xun xoe: “Sao anh hay vậy ta…..”

Lục Diệp hôn chóp mũi cậu, nhẹ giọng cười: “Ngay cả quần lót em mặc màu gì anh còn biết, chuyện gì mà anh không biết nữa?”

Vu thiếu gia bị kinh sợ bởi cục trưởng Lục bất tri bất giác trở nên mười tám cộng, một mặt cậu rất mực hưởng thụ mấy câu mấy chuyện cấm trẻ em này, mặt khác, cậu thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thú tội: “Ra là anh biết em làm nổ toilet….”

Cục trưởng Lục: “…. Em nấu cơm trong nhà vệ sinh??”