Khi Vu Lạc hay những chuyện này, Lục Diệp đã xuất viện.

Hai người mang theo hành lý đơn giản, không đi máy bay mà lái xe dọc theo sa mạc lớn, nhổ ngụm cát vàng tiến vào một trạm xăng dầu.

Lục Diệp và ông chủ trạm xăng là người quen, mượn cái xe đạp, lộc cộc trên con đường xi măng bị gió cát vùi lấp, đi mua nước ở chỗ xa.

Vu thiếu gia chờ ở trạm xăng, tín hiệu di động không tốt, chỉ có thể ngồi xuống trong sự buồn bực ngán ngẩm, thầm than phiền cái chỗ chết tiệt này, xe đạp thì yên sau đòn dông trước gì cũng không có. Dù là ôm eo Lục Diệp đùa giỡn vài trò tươi mát, hay được Lục Diệp ôm lấy, lưng thiếp ngực thân mật, đối với Vu thiếu gia mà nói, đều vô cùng tốt.

Thế nhưng, đều không tồn tại.

Vu thiếu gia lườm nguýt, duỗi thẳng cặp chân dài, đung đưa.

Khóe mắt cậu liếc lên ông chủ trạm xăng ngồi gặm dưa hấu ở chỗ tường khuất gió, đột nhiên lanh trí, đứng dậy, đi băng băng qua, đặt mông ngồi xuống không hề khách khí, cầm miếng dưa, giơ giơ lên về phía ông ta.

Gương mặt phơi ngăm đen của ông chủ quay sang, giọng nói thô lỗ oang oang ra lệnh: “Bỏ xuống! Tiểu bạch kiểm nhà anh, tui chưa tính sổ anh cướp con rể tui, anh trái lại còn muốn cướp dưa của tui?”

Vu thiếu gia kinh ngạc, “Đệt!”

Ông chủ phun hạt dưa, rồi đánh giá trên dưới Vu thiếu gia vài lần, hầm hừ lên tiếng: “Mười ngón tay không dính nước mùa xuân, biết giặt quần áo biết nấu cơm không?”

Vu thiếu gia không thắng lý cũng mạnh khí: “Không biết. Mà con có thể kiếm người làm, con tự mình mở công ty, có tiền.”

Vẻ mặt kẻ cậy giàu này cực kỳ ghê tởm, thành công khiến ông chủ buồn nôn, “Có tiền, ồ, có tiền anh còn để Lục Diệp đến cái nơi quỷ quái ấy? Có khi nửa đêm ngủ cũng có người nã súng giữa trán nó, cũng nhờ nó có chút bản lãnh, không thì hai năm, đừng nói cụt tay thiếu chân, mạng cũng nạp cho đàng kia, nhưng mệnh còn bao nhiêu? Có tiền, chừng mấy tiền có thể mua về cái mạng?”

Dưa trong tay Vu thiếu gia rớt xuống, “Ý gì cơ?”

Ông chủ bình chân như vại, “Thì ý đó đó. Nó có làm con rể tui không cũng chẳng phải vấn đề, chỉ là có mấy chuyện anh phải biết, nó vì anh nhiều lắm, hy vọng anh đối xử với nó tốt chút. Muốn giỡn chơi một hồi thì dẹp đi cho kịp lúc, trả nhẫn lại cho nó, để còn bán lỗ vốn lấy tiền chữa bệnh….”

Trong lòng Vu thiếu gia thoáng hồi hộp, nhất thời cuống lên, chộp lấy cánh tay ông chủ, “Bệnh? Bệnh gì? Ảnh bị bệnh sao?”

“Có,” Ông chủ đứng lên, đôi mắt vừa nhấc, bóng dáng Lục Diệp đã thấp thoáng xa xa, “Đầu óc bệnh.”

Dứt lời liền khệ nệ vác bụng bia đón người.

Lục Diệp ném cho ông chai nước uống, lại áp Coca còn giữ hơi lạn lên mặt Vu thiếu gia, Vu thiếu gia giật mình một phen, lấy Coca vặn một cái, nắp chai lỏng ra.

Lần này cứ như vặn đến đầu quả tim Vu thiếu gia, mắt cậu đau xót, rót một họng Coca.

Khí gas xông tới độ viền mắt cậu cũng ẩm ướt.

“Chậm thôi, uống nhanh quá sặc đó.” Cục trưởng Lục nghiêm túc nguýt cậu.

Vu thiếu gia hớp một ngụm, không nuốt, phồng má, như con hamster nhỏ chu chu môi, khễnh chân muốn hôn.

Cục trưởng Lục lỡ đánh đổ vẻ lạnh băng nghiêm túc dối trá, cười bất đắc dĩ, cuối đầu nhận một nụ hôn lành lạnh vị Coca.

Vu thiếu gia ôm eo cục trưởng Lục không buông, cục trưởng Lục lại cuối đầu hôn cậu, thanh âm trầm thấp dịu dàng: “Giỡn cái gì rồi? Mệt hả?”

“Ừm.” Vu thiếu gia vùi đầu vào cổ cục trưởng Lục, giọng buồn buồn, “Lục Diệp, em mệt mỏi quá…. Muốn nghỉ ngơi.”

Lục Diệp xoa xoa đầu Vu thiếu gia, “Còn đi nổi không? Hay anh ẵm em lên xe? Chỗ này rất gần trung tâm huyện, có thể nghỉ hai ngày trước, chúng ta cũng không gấp rút lên đường.”

Vu thiếu gia rầm rì nằm rũ, cục trưởng Lục ôm ngang cậu lên, gật đầu với ông chủ đứng cách đó không xa, lên xe, rời khỏi.

Ông chủ nhìn toàn bộ quá trình yêu tinh nhỏ nhõng nhẽo yên lặng khom lưng, nhặt về hai con ngươi bị rớt dưới dất, sâu sắc cảm thấy đứa con gái mạnh mẽ thô lỗ của mình thua tâm phục khẩu phục là đúng.

Cục trưởng Lục lấy một phòng khách sạn tại trung tâm huyện, vừa vào cửa thì Vu thiếu gia đột nhiên khỏe mạnh khí thế trở lại, xông vào nhà tắm như uống phải thuốc kích thích.

Ào ào ào tắm gội sạch sẽ xong xuôi, quần lót cũng không mặc, cậu lập tức tách hai chân ra ngồi lên đùi Lục Diệp.

Cục trưởng Lục ôm eo Vu thiếu gia vươn mình đè người lên giường, vào lúc Vu thiếu gia chớp đôi mắt long lanh trên gương mặt đỏ bừng với vạn phần mong đợi và kích động khó kiềm nén, cục trưởng Lục đứng dậy bỏ đi.

“Lục Diệp! Anh là trai thẳng lừa gay!” Vu thiếu gia nổi giận đùng đùng.

Cục trưởng Lục bình tĩnh xách áo choàng tắm: “Ồ. Thích trai thẳng chơi em chứ?”

Vu thiếu gia lớn chừng này lần đầu nghe được câu nói tục từ miệng cán bộ kỳ cựu Lục Diệp, nhất thời trợn mắt ngoác mồm, nhào lên muốn dỡ đầu Lục Diệp ra xem có phải bị người ngoài hành tinh chiếm xác rồi không.

Cửa phòng tắm khép lại trước mặt cậu.

Cậu dừng chốc lát, đoạn bắt lấy tay nắm cửa…. Hu hu hu, khóa rồi!

Vu thiếu gia ngồi trở về giường.

Lục Diệp tắm rửa rất nhanh, Vu thiếu gia còn chưa kịp lái xe mười tám cộng một vòng trong lòng, cục trưởng Lục đã khoác áo tắm bước ra.

Vu thiếu gia nhảy lên, vừa tới mép giường, thình lình bị một bàn tay to nóng hổi từ trên trời giáng xuống đè ngay eo. Cái tay kia nặn eo cậu, rồi hướng lên trên, cách lớp áo tắm mỏng manh lướt qua lưng, sau gáy, xoa xoa đầu, tiếp đó đột ngột bấu chặt tóc cậu.

Lực cũng không lớn, chỉ kéo căng tóc tai, ép Vu Lạc ngưỡng mặt lên.

“Tự em liếm đi.” Lục Diệp nói.

Vu Lạc nhìn một chút, nuốt ngụm nước miếng, lòng điên cuồng rít gào “A a a a a a a a a quỷ súc quá thật là hung hăng biến thái quá em thích quá!!! “, sau đó cúi đầu ngậm phó cục trưởng, rồi nhe răng, híp mắt phách lối đe dọa: “Ở Tây Bắc đã làm gì rồi hay chưa? Không nói em cắn đứt nó!”

Cục trưởng Lục khó thể phủ nhận, uy hiếp này… không hề có áp lực.

Vì thế anh ưỡn thẳng eo, trực tiếp nhồi đầy miệng Vu thiếu gia.