Người lớn ngày xưa coi việc hôn nhân rất quan trọng.
Một khi đã về với nhau, là cứ thế cho tới già, cho tới khi chết, chẳng mấy ai có can đảm ly hôn.
Đàn bà mà trải qua cuộc hôn nhân đầu, người ta xầm xì bàn tán, nói móc đủ kiểu.Phụ nữ chịu tủi nhục, dè bĩu không chỉ từ chính những người đàn ông, mà cùng phái cũng coi khinh, hạ thấp địa vị của chính mình.
Đàn ông dù có đỡ hơn nhưng vẫn mang tiếng khi chia tay vợ. Người lớn nói, phụ nữ thường hay chịu đựng, nếu họ bỏ đi, chắc chắn có nguyên nhân mà họ không thể nhịn được, không phải do ông chồng, thì ắt hẳn là mẹ chồng. Nói chung mười người bỏ vợ, hết chín là có vấn đề.
Mặc dù không đồng tình hoàn toàn về quan điểm này, nhưng tôi hiểu họ nói vẫn có lý và vì từng trải nên họ nghiệm ra được để răn dạy lớp trẻ. Mặc dù tôi không quan tâm nhiều đến vấn đề này nhưng xin được kể với mọi người một câu chuyện về một người đàn bà làm lẽ.