- Tôi sẽ không buông em ra cho đến hết bản nhạc này… Bởi vì đêm nay … Em rất đẹp!
Đó là lần thứ hai Tuệ Lâm nghe được lời nói dịu dàng từ Đoàn Duy. Sau lần ôm chặt cô xoa dịu nỗi đau quá khứ. Lâm cảm thấy khó thở, nhưng cô rất mệt và chỉ im lặng. Đến khi có những tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên thì cũng là lúc Lâm kiệt sức thật sự, cô ngất đi trong vòng tay của Duy…
- Tuệ Lâm! Tuệ Lâm … Nói gì đi chứ! Tuệ Lâm … Tuệ Lâm à …
- Đưa nó vào phòng đi con.
- Thôi khỏi mẹ ạ. Ở nhà hôm nay ồn lắm, con đưa cô ấy vào bệnh viện.
- Vậy nhanh lên nhé!
Những lời nói thấp thoáng Tuệ Lâm nghe được trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Cô rơi vào tình trạng mê man suốt cả đêm hôm ấy. Và trong những lần lim dim mở mắt, bên cạnh cô lúc nào cũng là một hình ảnh mờ mờ ảo ảo một bóng dáng đứng trầm tư bên cửa sổ và thoáng lại có cảnh tượng một gương mặt lo âu túc trực bên cạnh cô. Nhưng Lâm rất mệt và sau mỗi lần như vậy cô lại thiếp đi…
- Tuệ Lâm sao rồi con?
- Không sao đâu mẹ. Chỉ là bị sốt thôi!
- Thế đã tỉnh chưa?
- Chưa đâu ạ! Nhưng tình trạng sức khỏe thì ổn.
Nhận được tin nhắn, Duy về nhà thay quần áo rồi đến sân quần vợt. Biết rõ chỗ nào có mẹ mình thì nơi đó không thể thiếu Trần Kiên. Cảm thấy mọi chuyện không bình thường, Duy cố làm ra vẻ tự nhiên. Anh giấu nhẹm bà Quế kết quả xét nghiệm của Tuệ Lâm. Rằng cô bị trúng độc chứ không đơn giản chỉ ngất đi vì sốt. Anh đưa ánh nhìn nghi ngờ cho Trần Kiên và đáp lại là nụ cười đắc chí của ông. Duy hỏi:
- Chú Kiên, sao tối hôm trước chú vắng mặt còn hôm nay thì lại có mặt sớm vậy?
- Bù lại ẹ con thôi. Chú vẫn chưa đưa quà mà!
- Thật vậy sao?
Tiếng chuông điện thoại reo, bà Quế đi khuất một góc nghe điện thoại. Vừa canh khuất tầm mắt của mẹ, Duy đã lao tới như một con hổ đói sắp vồ xé mồi quật ngã ông Kiên xuống, anh giận dữ xách áo ông lên:
- Nói cho tôi biết, có phải trò đó của ông không hả?
- Duy, con phải bình tĩnh. Chuyện gì vậy?
- Đóng kịch gì? Chú không biết.
- Chuyện cô gái đêm qua đi cạnh tôi không đơn thuần chỉ là ngất đi. Cô ta bị trúng độc! Là ông! Tôi biết chắc là ông.
Trần Kiên chỉ nhếch mép cười rồi xô Duy ra và ngồi dậy:
- A, chú nhớ rồi. Có lẽ con phải nên thưa nhà hàng nơi đặt thức ăn. Thời buổi hiện tại, không cẩn thận thì dễ mang họa thật con nhỉ?
- Vậy ông thừa nhận là chính ông? Đồ khốn. Tại sao vậy hả?
- Chú không thừa nhận gì cả. Chú chỉ cảnh báo con thôi. Có bí mật gì nhưng cũng để đối phương biết điểm yếu của mình.
- Không cần biết ông giả vờ giỏi cỡ nào. Tôi nhìn rõ con người của ông rồi. Nói cho ông biết, cấm ông tới gần Huỳnh Tuệ Lâm, nếu không thì không yên với tôi đâu. Nghe chưa hả?
- Sao? Xù lông nhím rồi sao? Đừng ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm, con trai ạ! Con khá sắc bén so với ông bố ngu ngốc của con…
Sửa lại vai áo cho Duy rồi bảo:
- Nhưng con vẫn quá nai tơ so với những người như chú.
- Hai chú cháu đang làm gì thế? Đây không phải là nơi đấu võ đài đâu nhé!
Giọng bà Quế vui vẻ, Duy quay mặt đi chỗ khác. Ông Kiên đứng dậy bật cười:
- Thằng Duy lớn quá rồi! Trò chơi đấu vật ngày xưa giờ anh là người thua cuộc.
- Anh xem con trai của em đã ra dáng người chuẩn bị lập gia đình chưa nào?
- Mẹ, con có việc gấp ở công ty. Thôi con không đánh banh nữa nha!