Yêu Nữa Được Không ?

Chương 62

- Thôi con đi nha mẹ!

Duy bỏ đi. Còn tại bệnh viện, sau gần 15 tiếng hôn mê, cuối cùng thì Tuệ Lâm cũng đã tỉnh lại. Cô mở mắt ra, ánh sáng chói chang đập vào mắt cô. Bên khung cửa sổ vẫn là một người đang đứng đút tay vào túi quần, trông không giống người trước. Lâm thều thào:

- Ai vậy?

Lâm tròn xoe mắt khi người đó quay lại và đập vào mắt cô đó chính là ánh mắt cau có của Huỳnh Khoa Nam, ông anh trai của Lâm …

- Anh hai… Sao lại là anh?

- - Chứ em muốn ai? Nếu Bảo Yến không báo tin cho anh thì tới giờ này anh cứ nghĩ em đã hoàn tất bài luận cho học kỳ thứ nhất tại đại học New York rồi. Tại sao anh lại tin em nhỉ?

- Bảo Yến đâu rồi?

- Không ai rãnh rỗi mà chăm sóc em. Người ta đã đến trường rồi.

- Anh về khi nào?

- Anh vừa xuống máy bay cách đây 40 phút.

- Tại sao em lại ở đây vậy?

- Không cần quan tâm chuyện đó.. Bây giờ anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra cho em, nếu tình trạng của em đã ổn định thì em phải quay về Mỹ ngay cùng anh trong thời gian sớm nhất.

- Em không về. Em là người Việt Nam, sao lại bắt em ở cái chốn đó?

- Em nhìn lại mình đi! Cả cái nước Việt Nam này không có đứa con gái nào như em đâu. Mà em ngoài cái vẻ ngoài ra thì em chẳng có gì liên quan đến đất nước này, em mang quốc tịch Mỹ, em sinh ra và lớn lên ở Mỹ và quan trọng em đang làm mọi thứ rối tung lên vì em chẳng hiểu gì về nơi này. Không nói nhiều! Không được cãi anh hai!

- Anh mới là người nói nhiều đấy! Anh đi chỗ khác đi! Em qua 18 tuổi lâu rồi, em không nằm trong quyền kiểm soát của anh nữa đâu.

- Cái con nhỏ này!

Cả hai đang cãi nhau inh ỏi thì có tiếng đẩy cửa vào, Tuệ Lâm lại trông thấy Đoàn Duy. Duy nhìn Tuệ Lâm rồi vui hẳn:

- Tỉnh rồi đấy à!

- Anh là ai thế?

Duy quay lại nhìn Khoa Nam, rồi Duy hỏi:

- Anh ta là ai?

- Anh trai của tôi.

Duy nhìn Khoa Nam rồi gật đầu:

- Chào.

- Chào. Anh là gì của nó?

- Bạn.

- Chỉ đơn thuần là bạn.

- Phải.

- Không phải bạn trai?

- Ừ. Không.

Tuệ Lâm đay nghiến nhìn Duy, Khoa Nam phải nghe điện thoại nên bỏ ra ngoài. Duy nhăn nhó với cái nhéo đau điếng Lâm dành cho anh …

- Cô điên à?

- Sao anh không gật đầu nói anh là bạn trai của tôi vậy hả?

- Để làm gì?

- Anh tôi sẽ bắt tôi về Mỹ. Và tôi không muốn.

- Cô không nói trước làm sao tôi biết?

- Vậy tôi có được báo trước tôi phải xuất hiện trước buổi tiệc với tư cách là bạn gái của Tân chủ tịch gì gì đó không?

- Việc đó không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

- Anh thật vô dụng. Anh chẳng có ích đối với bất cứ ai bên cạnh anh.

- Cô nói cái gì thế hả? Điên à?

- Tôi không có nói sai đâu. Anh như khúc gỗ không hề biết đối phương nghĩ gì và đang cần gì. Anh cũng chẳng có biểu hiện gì để người ta có thiện cảm với anh. Đi chỗ khác đi! Đừng làm tôi thêm ghét anh nữa. Đồ vô tích sự!

- Đuổi nhé! Nhớ đấy! Cóc cần.

- Ừ. Đuổi đấy! Đi đi!

Tại sao con người lại thất thường đến như vậy? Rõ ràng rất quan tâm đến nhau và mong chờ nhau nhưng lại gặp nhau thì y như rằng nước sông không hòa nước giếng. Giữa họ còn một bức tường vô hình nào đó mà cả hai đều không biết làm cách nào để gỡ bỏ…

Nhưng nếu bỏ được rồi, có phải họ sẽ luôn quan tâm nhau, nghĩ cho nhau và yêu nhau thắm thiết, đượm nồng nếu thực sự là một đôi có duyên nợ không? Giống như thế này …

- Rất tốt! Sức khỏe của cô Nhã đủ làm phẫu thuật rồi.

- Vậy anh chuẩn bị cho tôi trong thời gian sớm nhất nhé! Tôi cần thời gian hồi phục để còn có thể tạo bất ngờ như lời đã hứa với anh Mạnh.

- Điều gì làm cô thay đổi quyết định nhanh như vậy?

- Không biết nữa. Có lẽ đó là tình yêu và sự chân thành anh ấy dành cho tôi.

Khi yêu, đang yêu và đã yêu. Con người luôn cháy hết mình cho thứ tình cảm mãnh liệt đó. Nó đủ sức mạnh bứt phá bất cứ loại rào cản nào.