Yêu Nữa Được Không ?

Chương 60

- Một ông già 60 tuổi hoặc tên nào đó có chùm râu dê đểu cán nhất ở đây.

- Thật không?

- Anh cũng thừa biết lúc say tôi thích chơi trò gì mà.

- Trò gì?

- Là cởi áo khoe ngực đấy.

Duy tròn mắt. Tuệ Lâm nói:

- Vì vậy tôi đang cố chuốt rượu thật say, sau đó tôi sẽ nói tôi là bạn gái anh. Rồi làm cả mẹ của anh mất mặt … Nghĩ tới đó đã thấy thích!

- Huỳnh Tuệ Lâm … Cô …

Duy đứng bật dậy làm cả bàn tiệc chú ý đến anh, Tuệ Lâm chỉ nhoẻn cười đắc chí ra vẻ nghiêm trọng:

- Sao vậy anh …

- Đừng … Đừng uống nhiều!

Mọi người thở phào nhìn Duy, bà Quế hài lòng:

- Biết lo cho bạn gái thế là tốt.

Duy ngồi xuống và bóp chặt lấy tay Lâm và ghé vào tai cô:

- Tôi đã hai lần có thể làm nhục cô. Tối bữa nay liệu hồn, cô mà say thì tôi không nhịn tới lần thứ ba đâu. Thôi cái trò vớ vẩn ấy đi!

Cô nàng bình thản tiếp tục buổi tiệc. Ăn uống xong xuôi, khiêu vũ bắt đầu. Kéo Tuệ Lâm ra sàn nhảy mà không cần đến ý kiến của cô, Duy nói:

- Đóng kịch cho tốt vào!

- Buông tôi ra. Tôi không muốn nhảy!

Có vẻ như căn bệnh vừa mới khỏi vẫn làm Lâm cảm thấy mệt bởi ánh đèn chớp tắt liên tục cộng với việc đã dùng một lượng rượu khá nhiều. Duy vẫn không cho Tuệ Lâm rồi khỏi anh mà còn kéo cô sát vào người, cảm nhận được hơi thở của Duy từ sau gáy, Lâm thấy tim mình đập thình thịch. Duy hỏi:

- Sao cô luôn tỏ ra ghét tôi vậy hả?

- Thì anh đừng có làm mọi việc để tôi thêm ghét anh.

- Tôi đã làm gì cô đâu?

- Anh đã, đang và luôn luôn làm. Việc tốt nhất anh có thể làm bây giờ là buông tôi ra đi!

- Bản nhạc đang bắt đầu mà em yêu.

- Anh gọi tôi là gì thế?

- Gần 100 khách mời lớn nhỏ ngày hôm nay, chẳng ai có khái niệm gì về cô ngoài việc cô là kiều nữ xinh đẹp sánh bước bên Tân chủ tịch tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn.

- Oách quá nhỉ!

- Mỉa mai đó hả?

Tuệ Lâm thấy mọi thứ trở nên huyền ảo, đầu cô bắt đầu xoay cuồng. Duy lại cất tiếng nói ngọt ngào, êm nhẹ bên tai:

- Cô dùng loại nước hoa gì thế?

- No.5

- Trông cô hôm nay không tươi tắn như mọi hôm.

- Anh nhận ra điều đó hả?

- Vì cô trông già hơn.

- Vậy thì cứ dính chặt lấy tôi làm gì. Buông ra đi!

- Em đừng đẩy. Càng đẩy thì tôi sẽ càng siết chặt em đấy! Có tin không?

Quả thực càng dùng sức đẩy ra thì Tuệ Lâm lại càng bị Duy ghì chặt hơn. Cô thả lỏng mềm nhũn người cố gắng lê những bước chân nặng nề chờ kết thúc bản nhạc. Duy nói: