Ngày đầu tiên đến làm việc, theo địa chỉ và chạy xe đạp điện Asama màu đen. Không hiểu cô nàng tại sao lại chọn loại phương tiện này. Có lẽ là để khoe giày. Theo địa chỉ, đập vào mắt Tuệ Lâm là cao ốc khoảng chục tầng và trên đỉnh là một chiếc giày thể thao to tướng. Ngắm đến mỏi cổ, cô nàng mới sực nhớ ra mục đích đến đây rồi lúi húi đi gửi xe. Nhìn ngắm xung quanh, ngoài tầng trệt dành riêng cho tiếp tân còn lại tầng nào cũng toàn là giày mà theo Tuệ Lâm nghĩ là những kiểu cổ xưa nhất cũng có ở đây. Theo cô thư ký, Tuệ Lâm được dắt lên tầng cao nhất. Căn phòng được thiết kế bằng kính phản quang, Tuệ Lâm nhận ra cô nàng mà cô đánh giá là đẹp như hoa hậu đang ngồi chăm chú nhìn lên màn hình LCD cỡ bự dán trên tường. Tuệ Lâm gõ cửa và được cho vào, Khiết Nhã hỏi:
- Sao? Đã tham quan hết rồi hả?
- Công việc là gì ạ?
- Chị cho em 2 tuần thử việc. Công việc của em là như vậy đấy!
- Là thế nào ạ?
- Chỉ đi qua đi lại, quan sát và sắp xếp thế nào một cách hệ thống nhất để khách hàng có sự lựa chọn tốt nhất ình. Nếu mô phỏng như chơi cờ tướng, thì em đang tìm cách nào để chiếu tướng đấy.
- Cũng hiểu đôi chút. Nhưng cách xưng hô ở đây thế nào ạ?
- Mọi người có thể gọi và xưng tên với nhau nhưng tùy theo vai vế. Em bao nhiêu tuổi?
- 25 ạ!
- Ổn thôi! Chị 26, hơn em đúng một tuổi. Em bắt đầu công việc của mình đi! Kết cấu của công ty M&N này chia ra 4 tầng và mỗi tầng có một phong cách giày khác nhau. Em phân phối làm sao mà 8 tiếng làm việc của em chia đều cho 4 tầng này.
- Biết rồi ạ! Vậy em gọi chị là chị nhé!
- Được. Thôi bắt đầu công việc đi.
Tuệ Lâm bắt đầu công việc của mình rất vui vẻ. Miệng cô vi vu bài Happy Together và đi tung tăng quanh thế giới giày thế thao, niềm mơ ước và đam mê của cô nàng từ bé.
Đoàn Duy vừa về tới văn phòng đã quăng hết mọi thứ trên bàn xuống rồi còn giận dữ đập nát cái bình cổ quý giá. Ông Trần Kiên và trưởng phòng Minh Phát lúi húi theo sau đóng cửa phòng lại. Duy giận dữ:
- Tại sao số hàng đó phải bị hủy chuyển ra Hà Nội? Các người làm ăn kiểu gì vậy?
- Cháu đã không có mặt lúc mọi người gặp khó khăn. Cháu lại không bắt máy lúc chú gọi cháy cả máy, vậy thì cháu trách ai? Chú đành thay cháu quyết định!
Trần Kiên nhún vai. Duy giận dữ quát tháo:
- Có gì thì chờ tôi về. Thà chỉ trễ một ngày còn hơn là phải chọn một chỗ không tin cậy làm cầu nối để giờ chúng ta phải hủy toàn bộ số thực phẩm khô ước tính gần 500 triệu. Các người có bị điên không mà lựa cái công ty vận chuyển dỏm như thế hả?
- Chú đã có can ngăn nhưng ông Kiên vẫn cố chọn.
- Mọi người đều không có ý kiến. Giờ ông đổ lỗi ình tôi à?
- Thôi đừng cãi nữa. Trần Kiên, tôi chọn chú làm giám đốc để làm gì? Tôi tưởng chú có kinh nghiệm. Ai ngờ chú cũng như tên thử việc thôi. Ông được cái quyền thay tôi quyết định hồi nào vậy hả? Tôi chứ không phải là ba tôi. Tôi không dễ dàng tin tưởng những người mà đối với tôi họ rất thân thiết.
Đối mặt với Trần Kiên, Duy lườm mắt như một lời cảnh cáo:
- Tôi là Lý Đoàn Duy!
- Thì đã sao hả thằng nhóc? Mẹ mi vẫn còn rất tin tưởng ta.
- Mẹ tôi tin ông còn tôi thì không. Ông rõ chứ?
Duy bỏ ra ngoài. Anh không ngờ chỉ mới tiếp quản Lý Đoàn vài tuần đã phải lãnh nhận một thất bại đau đớn như vậy. Khó mà nuốt trôi thất bại không phải mình gây nên. Tự nhủ mình sẽ thận trọng hơn. Buổi tối bỏ lỡ buổi hẹn đi uống bia với Tiến Mạnh chỉ để ngồi ở nhà và xem xét lại hồ sơ về những vụ làm ăn mà Trần Kiên tiếp nhận trước kia.