Tuệ Lâm uể oải bỏ túi xách xuống và nằm dài lên sofa than thở. Bảo Yến cũng thoát khỏi Yahoo nhanh chóng để chuẩn bị nghe cô bạn huyên thuyên về ngày làm việc đầu tiên. Bảo Yến hỏi:
- Mọi chuyện sao thế?
- Trăng sao gì? Chỉ có chị giám đốc dễ thương như chị Khiết Nhã mới không đuổi thẳng tớ trong ngày đầu tiên thôi.
- Cậu lại gây họa với cái tật bẩm sinh à?
- Ôi … Bảo Yến, chỉ mình cậu là hiểu tớ thôi.
Tuệ Lâm tiều tụy liêu xiêu lại tủ lạnh lấy một chai nước cam để uống rồi kể:
- Đầu tiên, tớ gặp phải một tên dê xồm.
- Dê xồm à?
- Tớ nghĩ vậy!
- Tức là không phải vậy!
- Thật ra đó là đối tác của công ty. Chỉ tại ông ta có chùm râu dê và bị cận.
- Chỉ vậy thôi. Cận thị thì liên quan gì?
- Kính sát tròng của ông ta bị lệch, và thế là ông ấy vào nhầm toilet nữ để chỉnh lại. Đúng lúc tớ bước ra. Và vẫn y tật cũ, tớ lấy chiếc giày … tớ không nhớ đã đập ông ta bao nhiêu cái vào đầu.
- Trời ơi, với cái đôi giày gót này sao?
Tuệ Lâm gật đầu còn Bảo Yến thì thẩn thờ với đôi giày gót cao và nhọn đã bị mòn hơn phân nửa….
- Còn chuyện thứ 2 …
- Vẫn lại là với đàn ông. Nhưng lần này tớ chắc chắn là dê xồm thật. Hắn cứ rình theo tớ.
- Rồi làm sao?
- Tớ sẵn tay đang sắp xếp đôi giày. Quăng thật mạnh vào mặt hắn! Kết quả là chiếc giày bay qua cửa sổ, rơi thẳng xuống dòng kênh đen kịt.
- Cậu bị cái gì thế hả? Hành động như một con hâm.
- Tự vệ mà.
- Rồi còn chuyện gì nữa?
- Lúc tớ lúi húi chạy vào thang máy đi mong chiếc giày chưa chìm xuống. Tớ đã va phải chị Khiết Nhã. Làm chị ấy té bong gân cổ tay luôn.
- Trời ơi là trời! Vua phá hoại.
- Tớ định gọi điện cho anh Mạnh kể cho anh ấy. Nhưng kể cho cậu nghe, sao cậu phản ứng dữ thế?
- Chẳng ai mỉm cười khi nghe câu chuyện này đâu. Thôi tớ nghe cũng phát bệnh rồi. Tớ đi lên đây! Nhớ một chuyện này!
- Chuyện gì?
- Đừng bao giờ gọi cho anh chàng cậu thầm thương trộm nhớ câu chuyện này. Nếu không đừng hòng gặp lại anh ta.
- Thế à …
Bảo Yến trở lại phòng, Tuệ Lâm cũng nằm dài xuống và mệt mỏi nghĩ ngợi. Đúng là có một công việc đã khó. Làm thật tốt công việc đó thì còn phải cố gắng gấp bội. Nhưng đây là việc Tuệ Lâm thích, đâu đơn giản chỉ làm cho vui. Nghĩ tới Tiến Mạnh, Tuệ Lâm lại nhoẻn cười một mình.
Tiến Mạnh cũng đang ngồi trầm lặng ở một quán bar. Anh đang ngồi im và suy nghĩ. Suốt từ nãy tới giờ anh đã từ chối hàng loạt cô gái đến làm quen. Mạnh cũng không hiểu vì sao mình đã trở nên lãnh cảm với con gái dù từ bấy lâu nay, quanh anh không thiếu các bóng hồng xinh đẹp. Một mối tình dang dở cho đến tận bây giờ Mạnh không xác định được mối tình ấy đã được đặt dấu chấm hết hay chưa. Anh đi lang thang một mình và nghĩ về tấm danh thiếp đã không trả lại cho Tuệ Lâm hôm trước. Mạnh đứng trước công ty M&N nhìn thẳng lên, thấy ánh đèn đã tắt. Anh lại đi. Đi mãi….
Cho tới khi … Đôi chân dừng bước … Bấm chuông …
Người con gái ra mở cửa. Cô ngạc nhiên khi Mạnh xuất hiện, người con gái xinh đẹp mà Tuệ Lâm đánh giá đẹp như hoa hậu.