Dịch Văn Trạch không lên tiếng, cô cũng chỉ có thể
đứng dựa vào cánh cửa chờ đợi.
Khác với ánh sáng rực rỡ chói lòa trong phòng tiệc,
ánh sáng nơi này hơi mờ mờ. Màu trắng nhạt khiến cho bầu không khí chợt trở nên
trong trẻo nhưng buốt lạnh.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới lúc học Đại học, Kiều Kiều
vì muốn gặp Vương Lực Hoành, nửa đêm nửa hôm đi đến sân bay đón cùng mấy phóng
viên, trở về lại than dài thở ngắn bảo, nếu mà thấy được người thật rồi, thì
ngay cả việc chính mình thích ảnh nhiều năm cũng không dám nói. Khi đó bản thân
cô còn chọc Kiều Kiều, người trước mặt mình cũng không phải là thần tượng mình
yêu mến. Xem ra, người nổi tiếng vẫn thích hợp hơn khi tiếp xúc trên tivi hoặc
Internet…
Điện thoại trong túi quần lại rung lên, cô lấy tay đè
lại. Qua được một lát, dường như Dịch Văn Trạch cũng nghe được âm thanh, quay
đầu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên câu hỏi, vẫn lịch sự như trước.
Cô lôi di động ra, bên kia vẫn là giọng Kiều Kiều, nôn
nóng: “Tìm được người chưa đó?”
Giai Hòa thấp giọng nói: “Tìm được rồi, ở bên cạnh em
đây.”
Hiển nhiên, Kiều Kiều bên kia đã không chịu nổi nữa:
“Quên đi, xuống dưới bằng thang máy, xe ở cửa khách sạn.”
Giai Hòa ừ, nhìn về phía anh: “Xe đã ở dưới lầu.”
Anh dụi thuốc lá, đến gần Giai Hòa: “Cũng phải mất mấy
giờ trên đường, có cần mang theo chút đồ ăn hay không?”
Ngữ khí là hỏi, lại thay cô mở cửa trước.
Giai Hòa nghi hoặc nhìn anh, sợ run ba bốn giây mới
hiểu được: “Cũng tốt, hình như mọi người cũng chưa ăn tối. Tôi đi tìm, anh muốn
ăn gì?” Bên ngoài có vô số máy ảnh chờ sẵn, lúc này tách ra đi vẫn ổn hơn, miễn
cho việc rước thêm phiền toái gì.
Anh cười: “Cái gì cũng được.”
Cô không dám nói thêm nữa, bước xuống cầu thang trước.
Có lắm lúc, chỉ cần một tấm ảnh chụp thôi cũng đủ để
vẽ lên một tin tức khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Hơn nữa, cô
vợ trước của Dịch Văn Trạch, Thiên Sở, cứ ba bữa nửa tháng lại lên tivi trình
diễn tiết mục khóc lóc khổ sở, còn anh lại không có phản ứng, cũng không nhận
bất cứ cuộc phỏng vấn nào. Nếu lúc này còn bị chụp ảnh cùng với cô gái khác,
quả thực chính là tự tròng dây vào cổ.
Cô gọi người gói hai hộp điểm tâm rồi mới cùng ba nhân
viên công tác khác vào thang máy.
Xuống lầu, tiếng thét gào của fan, tiếng phóng viên
hỏi, ánh đèn sáng trưng tại đại sảnh khách sạn.
Dưới lầu, Dịch Văn Trạch đã bị phóng viên vây kín.
Khác hẳn với lúc phỏng vấn về bộ phim mới, những phóng viên càng lúc càng kích
động, tiếng nói này cao hơn tiếng nói trước, không ngừng lập lại sự việc vừa
xảy ra cách đây mười phút, về mấy lời gì đó của cô Thiên Sở ở Đài Truyền hình,
trong tiết mục trò chuyện nhắc đến. Họ truy vấn xem trước khi đưa ra quyết định
ly hôn, có phải Dịch Văn Trạch đã sớm ở riêng với Thiên Sở hay không.
Kiều Kiều ở ngay bên cạnh anh, đưa tay ngăn những
người muốn xáp vào, nụ cười trên mặt rõ ràng đã cứng lại. Vài người bảo vệ
khách sạn đều đến che chở bọn họ, ánh mắt tò mò nhìn về phía Dịch Văn Trạch vài
lần. Anh vẫn chỉ mỉm cười, không ngừng dặn dò mọi người cẩn thận bước chân. Trừ
chuyện này ra, đối với mọi câu hỏi khác đều im lặng.
Mãi cho đến lúc ngồi lên xe, Kiều Kiều mới sập mạnh
cửa lại, ngăn ánh đèn flash loang loáng bên ngoài. Trong xe chợt yên tĩnh.
Dịch Văn Trạch ngồi bên cạnh Giai Hòa.
Giai Hòa khụt khịt mũi, không dám nói câu nào. Kiều
Kiều cầm di động nhắn tin cho cô: Đại tiểu thư ơi, để cô tìm người lại khó
như vậy. Còn kiếm cơ hội gần gũi thần tượng cho cô, ai ngờ lại thêm phiền toái
cho tôi.
Giai Hòa đuối lý, trả lời: Ảnh muốn im lặng hút
thuốc, em không dám cứng rắn lôi ảnh đi mà.
Kiều Kiều quay đầu, sắc mặt không có biến hóa, lặng lẽ
quăng cho cô một ánh mắt khinh bỉ.
Cảnh vật bên ngoài cửa xe trôi vùn vụt. Những tấm bảng
quảng cáo với ánh sáng rực rỡ đã che khuất trăng cùng sao trên trời đêm. Kiều
Kiều bắt đầu gọi điện thoại, nhỏ giọng giao công việc. Giai Hòa chỉ có thể
ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa xe. Lễ tình nhân của Thượng Hải, trên đường,
dường như ai cũng tay trong tay, như một chút chim nhỏ nép vào người ta, như
một đóa hoa hồng chớm nở.
Chỉ là tất cả những điều này gom lại, khiến cho bầu
không khí càng lúc càng ngượng ngùng.
Dịch Văn Trạch ngồi yên bên cạnh, cũng không nhúc
nhích lần nào. Mãi cho đến khi xe ra khỏi Thượng Hải vẫn giữ nguyên một tư thế.
“Điện thoại của chị Mạch.” Trợ lý A Thanh chợt nhận
một cú điện thoại, rồi đưa di động của cô cho anh.
Chị Mạch là người đại diện của Dịch Văn Trạch, không
cần đoán thì đã biết nguyên nhân của cuộc gọi này.
Anh nhận di động trả lời. Bởi vì trong xe vô cùng im
tĩnh, khiến giọng nữ phập phồng ở đầu dây bên kia vô cùng rõ ràng, đang nói
nhanh về chương trình trò chuyện của cô Thiên Sở kia. Giai Hòa ngồi gần, thật
ngượng là cô nghe hết. Còn Dịch Văn Trạch chỉ ừ ừm hai tiếng, cũng không có
phản ứng mạnh nào. Mười phút sau, anh đổi điện thoại từ tai trái sang tai phải,
thấp giọng nói: “Không gọi nữa, đến Hoành Điếm nói sau.”
Nói xong, quyết đoán cúp điện thoại.
“Tôi vừa bị điện giật đó.” A Thanh nhận lại điện thoại
mình, thì thào một câu.
Xe chạy một đường từ thành phố đến cao tốc, Giai Hòa
vẫn ôm hai hộp giấy điểm tâm, ngồi thực khổ sở.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy một dãy núi trong màn đêm,
Kiều Kiều mới than thở kêu đói bụng. Như vừa được giải thoát, cô lập tức đưa
hộp điểm tâm cho chị: “Ăn đi, lấy riêng cho chị á.”
Kiều Kiều ngạc nhiên ngó lại: “Từ khi nào mà em lại
săn sóc như vậy hả?”
Giai Hòa không nói gì, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Suốt bốn giờ hành trình, cô cũng chưa dám có hành động
gì tỏ vẻ buồn ngủ, thần kinh căng ra cho đến khi đến khách sạn ở Hoành Điếm.
Lúc xuống xe, cô cọ cọ Kiều Kiều: “Em và chị ở chung
phòng à?”
Kiều Kiều cười há há: “Tưởng tượng đã thế. Em ở phòng
cách vách với Đạo diễn Khương. Biên tập không đến, em cứ chờ bị Đạo diễn Khương
tra tấn đi.”
Giai Hòa còn muốn nói thêm, Kiều Kiều liền hạ giọng
xuống: “Nói cho em nghe, anh Đài Loan kia đã đến rồi, đừng quấy chị.”
Giai Hòa kinh ngạc nhìn chị. Chỉ cần nhắc đến người
đàn ông Đài Loan kia của Kiều Kiều cô liền đau đầu. Không biết thế nào mà Kiều
Kiều quen với một vị gần bốn mươi tuổi, được xưng là tay đánh Bass kiệt xuất
của Đài Loan. Lần đầu gặp mặt đã khiến cô khá e ngại.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc gặp mặt ở quảng trường Lippo,
cửa xe màu đen mở ra, hai cái chân với quần da rắn thò ra, sau đó là một khuôn
mặt có nếp nhăn cùng đầu tóc dài bay bay…Toàn bộ thời gian dùng cơm chiều, bạn
Bass Bối Tư Đạt không ngừng lập đi lập lại bảo rằng ăn uống phải đủ dinh dưỡng,
sau đó liền vô cùng cẩn thận chọn một phần cơm chiên, một phần bún, một phần
cháo, ba người chia nhau.
Nhân tài Bass kiệt xuất xứ Đài Loan, mời người ta ăn
cơm chỉ chọn vài món chính, bạn tin hả? Kiều Kiều sẽ tin…
Giai Hòa vô tình lại nghe chuyện chị bị lừa đảo, còn
tự đắc cuộc sống ngọt ngào gì đó, kéo tuột vào khách sạn.
Tắm vội qua, cô mới phát hiện một tờ giấy đính trên
máy sấy: Đã hư, không được dùng.
Nhiệt độ không khí của Hoành Điếm thấp đến đáng sợ,
máy sấy quả thực là nhu yếu phẩm. Cô lập tức dùng khăn mặt lau sơ, trở về phóng
khách gọi điện thoại yêu cầu. Ai biết được đầu dây bên kia vừa nói tiếng xin
chào, cửa phòng đã có tiếng gõ. Cô chỉ có thể nói vài câu với bên lễ tân, lập
tức chạy tới mở cửa.
Gõ cửa, dĩ nhiên là cô nàng Liêu Tĩnh thích “được coi
trọng” trong miệng Kiều Kiều, phía sau cô nàng khoảng hai bước chân, là Dịch
Văn Trạch, anh mặc một bộ quần áo thoải mái hơn. Anh thấy Giai Hòa bước ra, hơi
gật đầu, coi như chào hỏi.
Liêu Tĩnh dựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn cô: “Em cùng
A Trạch với Đạo diễn Khương bàn chuyện diễn xuất, chị muốn đi cùng không?”
Thật ra cô rất muốn nói, chờ tôi sấy tóc rồi mới đi
được. Vừa đến bên miệng đã biến thành: “Ừ đi, chờ mình mặc áo khoác vào đã.”
Bởi vì cửa bị mở ra, hơi lạnh trong không khí khiến
Giai Hòa run cầm cập. Cô hít hít mũi, đang định xoay người lấy áo khoác, một
nhân viên lễ tân đã đem máy sấy tới, đứng sau lưng Dịch Văn Trạch: “Xin hỏi ai
cần máy sấy?”
Đúng là đã gặp thần tượng siêu sao quá nhiều lần, trấn
định hơn so với người bình thường.
“À là của tôi.” Cô ngượng ngùng giơ tay.
“A, tóc chị còn ướt nhiều lắm kìa.” Liêu Tĩnh vừa ngó
qua mới để ý Giai Hòa mới tắm xong, lập tức cười nhìn Dịch Văn Trạch. “Chúng ta
đi trước đi, để cho biên kịch sấy tóc.”
Giai Hòa càng quẫn: “Không sao đâu mà——”
Nói chưa dứt, Dịch Văn Trạch đã mở miệng cắt ngang:
“Đi vào sấy tóc trước, đừng sốt ruột.”
Máy sấy tóc màu trắng với dây điện màu đen quấn vội
chung quanh.
Anh cứ như vậy mà nhận đồ trong tay nhân viên lễ tân,
nói câu cảm ơn, rồi đưa tới trước mặt Giai Hòa. Giai Hòa nhận lấy theo bản
năng, mãi cho đến lúc bọn họ đi rồi mới sực nhớ ngay cả câu cảm ơn mình cũng
chưa nói…
Giai Hòa đóng cửa sổ lại, buồn rầu không thôi, đập đập
trán vào tường, âm thầm mắng mình gần nửa tiếng.
Cô sấy nhanh tóc, rồi chạy đến phòng Đạo diễn Khương.
Trong phòng, Liêu Tĩnh đang cười bảo kinh nghiệm của mình còn non kém, từ khi
biết cùng anh Dịch nhận vai chính, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên.
Đạo diễn Khương trêu chọc Dịch Văn Trạch vài câu, anh đơn giản chỉ lắc đầu mỉm
cười, không nói gì.
Kỳ thực, nói là bàn bạc chuyện diễn xuất, nhưng mà chỉ
có vài người nói chuyện phiếm, kịch bản chỉ là cầm theo chơi.
Giai Hòa tự rót cho mình một cốc cà phê, nghe Liêu
Tĩnh nói việc mình chưa chạm đến mạch cảm xúc, diễn không có hồn này nọ. Cô cố
gắng cẩn thận lắng nghe, nhưng bởi vì tiếng Quảng Đông cho nên chỉ có thể hiểu
được bảy tám phần. Cũng vì ngại Đạo diễn Khương và Dịch Văn Trạch đều là người
Hong Kong nên cũng không dám cắt ngang, chỉ có thể tự giải thích rồi tự hiểu,
chỗ nào không rõ lắm mới giơ tay hỏi vài câu.
Thậm chí cô bắt đầu bội phục Liêu Tĩnh – một ngôi sao
mới nổi của Đại lục lại có thể học tiếng Quảng Đông chuẩn đến như vậy…
“Về phân đoạn cuộc binh biến kia, tôi cũng cho rằng
cảm xúc chưa đủ.” Dịch Văn Trạch bỗng dưng nói, anh dùng giọng quốc ngữ, “Lý
Thành Khí bao năm toan tính, ở thời điểm cuối cùng lại bị em trai ruột Lý Long
Cơ âm mưu đoạt binh quyền. Sau khi cuộc binh biến kết thúc, hắn ta chỉ mang
ngươi phụ nữ của Lý Long Cơ đi, không tiếp tục tranh đoạt nữa. Cảm giác đoạn
này giống như bị ngắt quãng đột ngột.” Anh cầm chiếc cốc, im lặng ngồi trên
ghế, nói chậm từng tiếng. Đến từ “ngắt quãng đột ngột”, anh còn cân nhắc xem
mình đã dùng từ chính xác hay chưa, “Nhưng vài ngày trước tôi đã đọc qua nội
dung lịch sử của nó, bộ phim này thiên về chi tiết, chỉ có thể chuyển sang đọc
những ghi chép về Lý Thành Khí…”
Giai Hòa nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi anh nói
xong mới đặt cốc xuống.
Bộ phim này, là dựa theo lịch sử thời Đường Huyền
Tông [1], đàn bà trong thiên hạ, chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Bình thường, khi một diễn viên nhận vở diễn, đối với
kịch bản thì nhiều nhất chỉ hiểu biết về nhân vật, Giai Hòa không nghĩ tới
chuyện Dịch Văn Trạch lại vô cùng chuyên nghiệp, đọc lại lịch sử. Trong lòng cô
khó có được ham muốn tranh luận, không nói ra thực khó chịu. “Kỳ thật,” Giai
Hòa nghiêm túc nghĩ, “Thời điểm cảm xúc của ông ta bùng nổ, là phút cuối cùng.”
…
Đạo diễn Khương mỉm cười nghe hai người tranh luận, từ
đầu đến giờ cũng không nói bất cứ câu nào.
Mãi nói chuyện, đến hơn mười một giờ mới coi như chấm
dứt. Ngày mai, diễn viên cần phải chuẩn bị trang phục đầy đủ, cô chỉ có thể nhớ
kỹ những đoạn cần sửa trong đầu, ngày mai lại bắt tay vào biên biên tập tập.
Lúc ra khỏi phòng, Đạo diễn Khương mới nhớ lúc trước có bảo cô sửa mấy cảnh,
Giai Hòa lại chạy về phòng cầm laptop, dưới sự chú ý của cả ba người, ấn nút
khởi động máy tính.
Giây tiếp theo, cô hoàn toàn đông cứng lại.
Có một vài thói quen, lúc bạn không chú ý đến, nó sẽ
mang đến tai ương ngập đầu.
Không hề có mật mã để mở máy tính. Màn hình chỉ tối
trong nửa giây, rồi hiện ra màn hình chính.
Trên phông nền màu làm nhạt, là toàn bộ ảnh bìa của
Dịch Văn Trạch trong ba năm ghép lại. Có cúi đầu trầm ngâm, có nghiêng mặt mỉm
cười, có bóng dáng đổ dài. Tóm lại…tất cả đều là anh.
[1]: Đường Huyền Tông, húy Lý Long Cơ, là vị
Hoàng đế thứ 6 của nhà Đường.