*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẹt xe kẹt xe.
Giai Hòa bực bội nhìn đồng hồ hiển thị trên di động,
tim đập càng lúc càng dữ. Buổi họp báo đã bắt đầu từ lâu mà cô còn ở trên đường
như thế này đây. Hẹn ở đâu không hẹn, sao hôm nay lại trúng ngày lễ tình nhân
cơ chứ? Mấy xe taxi ở Thượng Hải đều có khách ngồi thành đôi. Cô gọi xe đã gần
một giờ, lại thêm vụ kẹt đường này, chỉ sợ đến nơi không còn sót lại được mấy
nhân viên.
Dường như anh chàng tài xế cảm giác được Giai Hòa đang
sắp nổ tung đến nơi, mỉm cười an ủi.
“Cô đừng lo. Đàn ông chờ là phải đạo, nhất là ngày hôm
nay.”
Giai Hòa oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu có thể chờ
thật thì tốt rồi.” Trong buổi họp báo không có chuyện của người biên kịch, mà
cô cũng chả phải đạo diễn hay diễn viên gì. Ai chờ cô?
“Cô xách cả hành lý theo mà, sao anh ta không chờ
được?”
Giai Hòa nhìn thẳng vào tấm gương chiếu hậu, thấy ánh
mắt sáng trưng của anh chàng tài xế, thực sự rất muốn giải thích nhưng lại
chẳng có tâm trạng nào mà mở lời. Họp báo chấm dứt, mọi người sẽ đến Hoành
Điếm, tất nhiên cô phải tay xách nách mang hành lý theo. Nhưng mà một thiếu nữ
như cô, ngày lễ tình nhân lại kéo vali vào khách sạn Hilton, khỏi phải nói gì,
trăm người chỉ hướng về một ý nghĩ…
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, đèn xanh chuyển sang đèn
đỏ đều là cho không khí xem, không có lấy một chiếc xe nào nhúc nhích được.
Cứ như vậy mà đi, cô đến được khách sạn thì đã gần sáu
giờ.
Giai Hòa kéo vali đi, đến dưới đại sảnh của khách sạn,
nhìn mấy thiếu nữ xinh đẹp co ro trong gió lạnh đương mỏi mắt trông thần tượng,
không cần đoán cũng biết là fan hâm mộ của Dịch Văn Trạch. Lại nghĩ đến bản
thân mình sắp được thấy người thật, tự nhiên cũng bắt đầu có cảm giác ngường
ngượng nha. Mãi cho đến khi thấy ánh mắt đánh giá của bảo vệ cửa thì mới giật
mình nghiêm túc lại.
Hai năm làm biên kịch coi như không công. Bộ dáng bình
tĩnh ngụy trang từ xưa đến nay, hoàn toàn đổ vỡ.
“Rốt cuộc em cũng đến được.” Cửa thang máy vừa mở ra,
suýt chút nữa Kiều Kiều ấn hư luôn cả điện thoại. “Họp báo tiến hành hơn nửa
rồi em mới đến.” Chị vừa nói vừa đoạt lấy hành lý trong tay Giai Hòa, bước đi
như bay vào hội trường.
Chỗ phông nền dựng cao sắp xếp hơn mười chiếc ghế, ánh
đèn rực rỡ.
Lúc này đã bước vào giai đoạn phỏng vấn, những nhân
vật chính đang ở trong hội trường cùng hàng trăm phóng viên của nhiều tờ báo
khác nhau vây quanh phỏng vấn [1]. Nữ nhân vật chính đứng ở nơi có góc
chụp đẹp nhất, tự tin với cách pose hình hoàn hảo. Cô gái này là thần tượng mới
nổi trong giới, nụ cười vẫn còn chưa tự nhiên. Lúc trước khi phân vai, thậm chí
Giai Hòa còn không biết tên cô, tìm được vài tư liệu trên mạng, cũng không thể
tượng tưởng ra được cô gái này sẽ diễn vai một quý nữ (con gái
út) nhà Đường như thế nào. Bây giờ ngó lại, ít nhất là cái dáng người
kia…thật ra cũng phụ vào chút đỉnh.
Kiều Kiều chợt kéo cô, chỉ chỉ về phía bên phải.
Vị trí kia, hiển nhiên là Dịch Văn Trạch.
Phông nền phía sau lưng anh, là Cung Đại Minh với đèn
đuốc sáng lòa, chìm trong bóng tối.
Mặc dù bị cả chục phóng viên chen nhau vây kín, nhưng
bởi vì có ưu thế chiều cao, vẫn có thể nhìn được một bên mặt của anh qua đống
máy ảnh đương nhấp nhô lên xuống. Mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt mạnh mẽ như
xuyên thấu người khác. Chân thật đến nỗi khiến Giai Hòa sững người.
Lúc này, một phóng viên trẻ đang nhẹ nhàng đặt câu
hỏi. Không biết là bởi vì kích động hay bởi cái gì khác, câu hỏi có chút ngập
ngừng, khuôn mặt cũng ửng hồng cả lên. Anh chỉ mỉm cười, kiên nhẫn nghe. Mãi
cho đến khi phóng viên hỏi xong, anh lập tức trả lời một cách vô cùng lịch sự.
Từ khoảng cách này, có thể thấp thoáng nghe được giọng nói của anh, không phải
là giọng chuẩn của quốc gia, vừa quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
“Đợi phỏng vấn xong, chị bảo anh đạo diễn giới thiệu
hai người làm quen.” Kiều Kiều lé mắt nhìn cô, “Chị chỉ là một sản xuất nho
nhỏ, giới thiệu xong rồi người ta nhất định không nhớ rõ em, cứ để đạo diễn ra
quân.”
Giai Hòa cố gắng giữ vững biểu cảm trấn tĩnh, nhưng
trái tim lại mơ hồ phát hiện mình mang giày cao gót. Vốn là cao hơn Kiều Kiều
nửa cái đầu, giờ đế thêm đôi cao gót này đứng bên người chị, biến mình thành
một siêu mẫu thư ký vậy.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Kiều Kiều đưa cho cô một cốc
nước, “Chúng ta phải bình thường vô. Nếu em mà để lộ ánh mắt chết mê chết mệt
thì thua ngay. Chị thề, nhất định anh ta sẽ bắt em ngày nào cũng phải sửa kịch
bản ——”
“Chẳng phải lúc nào cũng thế?” Giai Hòa uống miếng
nước, bực bội nói, “Cho dù là nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ, cầm kịch bản
lên, câu đầu tiên nói là ‘Kịch bản có vấn đề’, kiểu như hận không thể để người
khác diễn vai con rối im thin thít, còn mình ôm một đống lời thoại nói không
ngừng thì mới kêu là kịch bản tốt à.”
“Ối? Mấy lời này em nói với chị làm gì, nói với đạo
diễn không được hả?” Kiều Kiều đoạt lấy cốc của cô, uống, “Hai mặt chị cũng
không phải là người, em đừng làm khó dễ chị mà.” Hai mắt Kiều Kiều lòe lòe
sáng, vô tội nhìn Giai Hòa.
Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chị:
“Nếu mấy người kia là khách làng chơi, chị chính là tú bà.”
Suýt nữa Kiều Kiều phun nước: “Được được, chỗ nào Dịch
Văn Trạch sửa em đừng sờ vào nữa.”
Giai Hòa đang muốn nói tiếp, Đạo diễn Khương đã khước
từ một phóng viên, nhìn thấy hai cô gái, giơ tay vẫy vẫy.
Kiều Kiều đẩy cô, nhỏ giọng nói: “Chị đi xem nữ diễn
viên kia, cô bé luôn thích ‘được coi trọng.’” Nói xong cũng không chờ cô có
phản ứng gì, trưng ra khuôn mặt tươi cười biến luôn.
Giai Hòa thấy Dịch Văn Trạch bên cạnh Đạo diễn Khương
đang bước đến. Dịch Văn Trạch liên tục phải chụp ảnh chung cùng vài người phóng
viên, nhờ vị đạo diễn khéo léo từ chối anh mới thoát ra được, đang nhỏ giọng
nói chuyện cùng đạo diễn. Cô chỉ cần nhìn Dịch Văn Trạch, chân liền bất động.
Mãi cho đến khi đạo diễn lại ngẩng đầu gọi, Dịch Văn
Trạch cũng nghiêng đầu sang, nhìn cô.
Như ảnh hưởng từ kịch bản, khoảnh khắc anh mỉm cười
cùng nhìn cô như một pha quay chậm, toàn bộ ánh mắt đều chỉ dừng trên một mình
Giai Hòa, mạnh mẽ khiến cho trái tim cô lại bắt đầu bồn chồn không yên. Nhưng
mà chỉ trong một cái chớp mắt, cô chỉnh lại quần áo, mỉm cười, đến bên cạnh đạo
diễn Khương.
Đạo diễn Khương vỗ vỗ vai: “Đây là biên kịch Giai
Hòa.”
“Xin chào.” Dịch Văn Trạch gật gật đầu, trong đôi mắt
sâu thẳm có ý cười thân thiện, khác xa với vẻ lịch sự xa cách đối với phóng
viên lúc nãy, có thêm vẻ ôn hòa gần gũi. Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay
Giai Hòa.
“Chào anh.” Vừa mới ở bên trong, bàn tay Giai Hòa vẫn
còn lành lạnh. Nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, tim lại đập bùm bùm.
“Kịch bản sửa thế nào rồi?” Lúc hai người buông tay
ra, Đạo diễn Khương bắt đầu đi đòi nợ.
“Cũng sắp xong rồi, đêm nay tôi gửi cho anh.” Giai Hòa
điều chỉnh lại tâm trạng mình, lập tức bước vào trạng thái công việc, “Nhưng mà
vài phân đoạn lại có tý vấn đề ——”
“Ờ được,” Đạo diễn cười cắt ngang lời cô, “Đến Hoành
Điếm rồi nói sau.”
Giai Hòa ngượng ngùng gật gật đầu, phát hiện bản thân
mình gấp gáp đến nỗi đã quên đây là buổi họp báo, phóng viên vẫn còn ngồi chờ
phỏng vấn ở ngay kia. Nhưng mà nói đến đây cô cũng ngừng lại, cũng chẳng biết
phải nói thêm cái gì, chỉ im lặng đứng ở đây, ra vẻ như đang nhìn nữ diễn viên
chính phỏng vấn. Dịch Văn Trạch cùng đạo diễn bắt đầu dùng tiếng Quảng Đông tán
gẫu. Cô nghe được chữ đực chữ cái, đại khái là chuyện kịch bản.
Lúc Giai Hòa bận nghiêng cứu nên im im rồi trốn đi như
thế nào, một phóng viên đã chớp thời cơ phỏng vấn.
Dịch Văn Trạch nhìn cô: “Chúng ta đi uống nước.”
Giai Hòa không lấy cớ chạy trốn được, chỉ có thể bồn
chồn đi theo anh đến một chiếc bàn dài, cầm lấy ly nước chanh anh đưa.
Anh cũng chọn một ly nước chanh. Những ngón tay thon
dài nắm lấy ly thủy tinh, các đốt ngón tay được chăm sóc, nhưng vài chỗ trên
bàn tay lại có những đặc điểm diễn viên nào cũng có. Nhiều năm, những vết
thương lại trở nên chai sần thô ráp.
“Có vấn đề gì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Giai Hòa ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh, mới phát
hiện bản thân mình lại nhìn tay anh đến ngẩn người, cười cười: “Không có gì,
tôi chỉ cảm thấy làm diễn viên thật vất vả.”
Dịch Văn Trạch hiểu ý cô, cười đáp lại: “Thật ra cũng
không sao, chỉ có điều diễn viên nữ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Cho dù mu bàn
tay có được chăm sóc kỹ lưỡng, thì lòng bàn tay cũng sẽ khô và chai sần, nhất
là diễn cổ trang.”
Giao Hòa cười: “Đúng vậy, mỗi này cầm kiếm rồi cầm dây
cương, cho dù làm thế nào cũng không có tác dụng được bao nhiêu.”
Khiêm tốn, có lễ độ với người khác, gần gũi không kiêu
ngạo. Đây chính là những lời đánh giá của rất nhiều người đã cộng tác cùng.
Mà bây giờ, khi tiếp xúc với người thật, xem ra cũng như
thế.
Cứ như vậy, Giai Hòa nói một hai câu, cùng anh nói mấy
chuyện linh tinh không đầu không đuôi, giả vờ giả vịt cầm ly nước chanh, uống
được một ngụm cũng không dám uống tiếp nữa. Cảm giác này giống như ngày phỏng
vấn đầu tiên sau khi tốt nghiệp vậy. Bên ngoài thì tỏ ra trấn tĩnh, bên trong
thì rối lên từ lâu, chỉ sợ một động tác nhỏ hay ánh mắt của mình khiến người ta
có ấn tượng không tốt.
Huống chi người đàn ông trước mắt là thần tượng mười
mấy năm của cô.
Năm đó, Dịch Văn Trạch vừa bước ra nghề, cô mới tốt
nghiệp cấp Hai.
Lúc đó Dịch Văn Trạch như là một thần tượng của giới
trẻ. Trong khoảng thời gian phim ảnh của Đại lục chưa phát triển, anh lại có cơ
hội phát triển trong ba năm. Mà bây giờ, những bộ phim của anh so với lúc trước
vô cùng ít. Tuy cũng coi như là nửa lui về phía sau màn ảnh nhưng vẫn có thể
khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên, giọng nói Kiều Kiều vang lên, đại ý là
nhắc nhở mọi người phỏng vấn nên tranh thủ thời gian, tổ kịch phải đi ngay.
Bởi vì câu này, rất nhiều phóng viên từ xa ào ào đến,
cắt ngang hai người, muốn phỏng vấn một mình. Giai Hòa rất thức thời nhường
đường, đi ra phòng yến tiệc, chọn một ít bánh ngọt ở chiếc bàn tiệc dài, ăn qua
loa để no bụng xong liền ngồi ở một góc sáng sủa, chờ thư ký của Kiều Kiều đưa
mình lên xe.
Không biết qua bao lâu, di động bỗng nhiên rung lên.
Cô mở máy, dĩ nhiên lại là giọng Kiều Kiều: “Em giúp
chị tìm Dịch Văn Trạch với. Trợ lý của anh ta ở cạnh chị đây, ngu phải biết,
ngay cả người cũng không biết ở đâu.” Giọng nói của chị không thể nghe rõ vì
những luồng gió ù ù chung quanh. Hình như chị đang ở bên ngoài, tâm trạng cực
xấu. “Cô vợ mới ly hôn của anh ta đang dính phỏng vấn, lúc mấy phóng viên chưa
có chộp được tin tức gì thì anh ta lên xe biến mất tiêu, mà ông chủ chị ghét nhất
là phải lấy scandal để gây chú ý. Phiền chết mất thôi!”
Kiều Kiều bên nghe điện thoại, bên ra lệnh cho người
ta gọi lái xe đến.
Giai Hòa nghe xong giật cả mình, lúc cúp điện thoại
mới phát hiện, Kiều Kiều nâng cấp mình từ biên kịch thành thư ký.
Mà bây giờ cô cũng biết tốt nhất phải tìm cho ra Dịch
Văn Trạch. Không riêng gì ông chủ của Kiều Kiều ghét scandal, Dịch Văn Trạch
cũng vướng đến những tin tức mâu thuẫn như thế này. Ngay cả cô là một người hâm
mộ luôn tin tưởng anh, ngay cả nửa tháng báo chí đưa tin anh chia tay mới biết
được, anh đã cùng cô gái kia kết hôn hai năm rồi.
Cô từng tới nơi này vài lần, cho nên cũng coi như có
chút quen thuộc. Buông cốc xuống, quan sát cánh nhà báo cùng những diễn viên
khác ở góc xa kia, đánh giá từng chút một, nhưng lại không phát hiện cái bóng
kia đâu nữa.
Đại khái là đi hai ba vòng quanh hội trường, Giai Hòa
mới sực nhớ chỗ này còn có một thang lầu ít người đi qua.
Lúc đẩy cửa vào cầu thang, bên trong chỉ có ánh đèn
màu trắng mờ, thực im lặng.
Dịch Văn Trạch đứng ở một góc khuất, di động đã tắt
nguồn, ánh sáng trắng nhờ nhờ trong lòng bàn tay chỉ lóe lên rồi biến mất. Giữa
hai ngón tay anh là một điếu thuốc lá, im lìm nằm đó. Mãi cho đến lúc châm
thuốc, anh mới nhìn thoáng qua Giai Hòa đương đứng ở cửa cầu thang.
Giai Hòa bị anh nhìn, không hiểu sao chột dạ: “Kiều
Kiều nói tôi đưa anh xuống.”
Anh gật đầu: “Ừ, cảm ơn.”
Dịch Văn Trạch, người luôn hòa nhã mỉm cười trong toàn
bộ buổi họp báo, lúc này miệng không nhếch một chút, chỉ lẳng lặng hút thuốc,
không hề nhìn Giai Hòa.