Bên góc phải là một dòng chữ viết vội: You Smile I
Smile.
Bốn phía chợt yên ắng. Dịch Văn Trạch đứng bên phải
cô, cầm tách trà, bình tĩnh nhìn.
Giai Hòa nở nụ cười cứng ngắc, vừa muốn mở một file
khác lên, anh bỗng nhiên vươn tay, chỉ vào một vị trí hỏi: “Đây là ảnh bìa năm
2007 của VOGUE?”
“Ừm.” Cô nắm chặt con chuột, lòng bàn tay run run.
“A Thanh luôn tìm ảnh bìa kỳ này.” Anh dừng một chút
rồi tiếp tục nói, “Có thời gian gửi cô ấy một bản.”
Giai Hòa lại ừ một tiếng, lập tức click hai lần mở
file word, cắm USB vào.
USB lóe lên ánh sáng màu hồng, hiển thị việc kết nối
thành công.
Liêu Tĩnh bỗng nhiên mỉm cười, cầm ấm trà lên, rót
thêm một cốc cho Đạo diễn Khương: “Không thể tưởng tượng được Giai Hòa là fan
của A Trạch.” Đạo diễn Khương uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó liền
nói: “Không nhắc tới thì tôi cũng quên. Lần đầu lúc gặp Giai Hòa, biên tập của
cô ấy có nói, Giai Hòa làm biên kịch vì muốn viết kịch bản cho A Trạch á.”
Tôi nói lúc nào hả?!
Giai Hòa có xúc động muốn cầm đá dộng ngực mình…
Dịch Văn Trạch cười cười, lại dùng tiếng Quảng Đông
tán gẫu cùng Đạo diễn Khương. Mọi người đều là kẻ thông minh, chỉ là chuyện
biên kịch là fan của nam nhân vật chính thôi, nên đề tài này rất nhanh đã bị
chìm xuống. Giai Hòa lẹ tay lẹ chân sửa xong kịch bản, tìm cớ trốn ra khỏi
phòng.
Mãi đến lúc ra đến hành lang, cô mới cảm thấy khuôn
mặt mình nóng đến muốn ngất đi. Thật sự là không còn gì mất mặt hơn.
Từ phòng Đạo diễn Khương đến phòng của mình, trong
vòng mười bước cô liền suy ra hơn mười giả thiết, như thế nào mới có thể trộm
dùng mánh lới, đổi từ tổ biên kịch đến tổ…Nghĩ nghĩ đến lúc thấy Kiều Kiều đang
co người trên giường của mình, cô mới lôi linh hồn nhỏ bé về: “Sao chị lại đến
đây? Bối Tư Đạt đâu?”
Kiều Kiều cắn răng: “Anh ấy nói có việc, đừng tới.”
Nói xong, dùng khăn tay xì xì mũi, “Sao mấy người đó tốt vậy, thả em về sớm
thế?”
Giai Hòa ai oán nhìn chị, liến thoắng kể về vụ mất mặt
quẫn bách lúc nãy. Kiều Kiều lập tức nín khóc cười há há, đập đập giường, ý bảo
Giai Hòa ngồi xuống bên cạnh mình rồi chụp hai vai cô: “Luật ngầm đó. Em nghĩ
lại xem, Dịch Văn Trạch đang gặp bất trắc trong chuyện tình cảm, nam đạo nữ
xướng [1] là vô cùng thích hợp.”
Giai Hòa lập tức nhíu mày: “Chị cẩu thả không được
việc thì thế nào cũng không cam lòng hả?”
Kiều Kiều rên lên một tiếng, ôm gối ngủ ngã quỵ trên
giường: “Cô lớn có tấm lòng quảng đại thương người ơi, xin cô chú ý dùng từ.”
“Bắt đầu từ năm hai chị thất tình hại em nửa đêm leo
tường, đời này đừng hy vọng nghe em nói cái gì tốt đẹp nữa.”
Kiều Kiều cười mắng, ôm gối, bắt đầu cầm di động gửi
tin nhắn.
Có một số việc mãi mãi không thể thay đổi được. Ví dụ
như những người trên đỉnh vinh quang luôn dây vào scandal. Ví dụ như Kiều Kiều
luôn gặp thất bại trong tình yêu, và cũng tựa như Giai Hòa luôn có công năng tự
an ủi siêu hạng. Thậm chí, cô bắt đầu từ từ cảm thán rằng phản ứng của Dịch Văn
Trạch vô cùng có phong độ, không hổ là thần tượng của mình, ngay cả cục diện
xấu hổ này cũng có thể hóa giải được…
“Anh ta nổi tiếng hơn mười năm trời, đến mẹ chị
cũng là fan của anh ta. Em đừng nghĩ mình làm biên kịch là hiểu hết chuyện
trong giới này. Củ cải dưới đất ngâm hai tháng là dưa muối, người lăn lộn trong
này hai mươi năm, mấy ý nghĩ không tốt cũng ngấm vào đầu.” Kiều Kiều nói xong,
nằm xuống liền ngủ. Giờ nghỉ ngơi của biên kịch, trễ thì ba sớm thì mười. Bảy
giờ ngày mai phải xong việc, mệt không dậy nổi.
Ngay hôm sau, lúc bảy giờ sáng, khi Giai Hòa còn đang
mê man thì đã bị điện thoại của Tiểu Âu gọi tới lúc tỉnh ngủ, vừa bắt máy thì
đầu dây bên kia hình như đã khóc: “Kiều Kiều đang ở chỗ chị phải không, di động
của chỉ tắt máy.” Giai Hòa ném điện thoại tới mặt Kiều Kiều, tiếp tục chìm vào
hôn mê sâu, nghe Kiều Kiều lịch kịch khoảng mười phút mới yên tĩnh lại.
Bất kể hiềm khích vừa nãy, thế nhưng lúc Chu Công lại
định thu nạp cô, di động lại chợt rung lên.
“Đừng gọi em trước chín giờ mà.” Giai Hòa không
thể mở mắt ra nổi, “Em thiếu ngủ tới chết rồi…”
“Điên mất rồi, em đoán xem chị nhìn thấy ai.”
Kiều Kiều không để ý chết sống, tiếp tục ồn ào.
“…”
“Cố Vũ.”
“…”
“Chính là cái thằng vốn là một phóng viên nho
nhỏ, sau đó gặp vận cứt chó nào đó thăng lên Tổng biên tập rồi quăng em đi – Cố
Vũ!”
“…Em biết.” Có cần phải lập lại một lần như vậy
không?
“Hắn ta tự mang theo phóng viên tới làm bài viết về
Liêu Tĩnh. Chị thề, tuyệt đối có mờ ám!”
“…Sau đó.”
“Liêu Tĩnh nhắc tới tên của em, thằng cha đó lại nói
là em cùng hắn làm phỏng vấn, chị từ chối rồi.”
Giai Hòa xoay điện thoại trong tay, bắt đầu nói to hơn
một chút để ép mình hoàn toàn tỉnh táo.
“Quên đi, hắn cho thì chúng ta cứ nhận.”
Bài hát giai điệu chậm, “Kịp sớm” [2], Trương Vũ
hát lại bản cũ càng buồn bã lạnh lẽo. Giai Hòa hỏi nhanh số phòng, cúp điện
thoại co mình vào chăn, cục cựa một lúc lâu mới động đến quần áo, mặc từng cái
từng cái vào. Cô hơi hoảng, vừa ai oán cái loại trùng hợp ngoài ý muốn này, vừa
tự động đem mấy loại tình tiết trời đánh này nhét vào trong kho tự liệu đầu óc.
Tình cũ dây dưa với nữ ngôi sao, tình tiết rối rắm, khán giả nhất định siết quả
đấm chờ nữ nhân vật chính bùng nổ.
Bùng nổ? Cô nhìn vào tấm gương trong toilet, bỗng nhớ
tới việc năm năm rồi mình và đồng chí Cố chưa gặp nhau.
Môn đăng hộ đối là cụm từ đúng cho mọi thời đại. Lúc
trước cô chỉ là một phóng viên nhỏ, rốt cuộc không thể trông cậy vào Tổng biên
tập tạp chí vẫn giữ tình cảm như cũ đi? Trong giới giải trí luôn tồn tại luật
ngầm, Trong giới truyền thông, người ta toàn lén chung chạ với nhau, còn hôn
nhân chỉ là vở diễn được dàn dựng cho người ngoài xem, đùi thì là để dạng ra.
Kỳ thực, lúc chia tay cô cũng không có bao nhiêu đau
khổ. Có lẽ là vì tự hiểu, cảm xúc của mình khi ấy cũng chỉ coi như là “thoáng
qua”. Người ta tiến lên một bước, mình tiến nửa bước. Người ta lui từng bước,
mình lui ba bước.
Điều hòa ở đại sảnh cùng hành lang luôn tắt từ năm này
sang năm khác, hơi lạnh thấu người. Cô chà xát hai tay, quàng ba bận khăn
choàng cổ mới chầm chậm đi dọc theo hành lang đến phòng hóa trang, nhẹ nhàng gõ
vài cái.
Đêm hôm qua bởi vì rất xấu hổ, bốn rưỡi sáng cô mới
thực sự ngủ được. Lúc này đi ra ngoài thực sự là rất mệt, cộng thêm sương lạnh
tháng hai, lạnh thấu xương.
Người mở cửa là Kiều Kiều. Chị nghiến răng với Giai
Hòa rồi mới để cô đi vào.
Bởi vì đây là phòng hóa trang, điều hòa mở ra rất ấm
áp.
Người bên trong đang rất bận rộn, nữ minh tinh ngồi ở
bên ngoài, chờ phỏng vấn. Cô nàng đã hóa trang xong từ sớm, mái tóc búi phồng
rất là đẹp mắt. Cô cầm điện thoại, cúi đầu đọc bản thảo đã chuẩn bị trước. Một
anh chàng phóng viên trẻ tuổi đứng ngay sát, ngồi ở bên cạnh Liêu Tĩnh là một
người đàn ông mặc âu phục, không đeo cravat, sườn mặt tuấn tú, đang thấp giọng
thảo luận những chi tiết trong bài với cô.
“Anh Cố,” Kiều Kiều ngoài cười nhưng trong không cười,
“Biên kịch của chúng tôi đến rồi.”
Cố Vũ ngẩng đầu, Liêu Tĩnh cũng buông bản thảo xuống:
“Giai Hòa, nghe anh Cố nói, trước kia hai người là đồng nghiệp?”
“Cũng rất lâu rồi,” Giai Hòa bình thản nhìn Cố Vũ,
“Một ký giả làm sao có thể so với anh Cố, tôi chỉ có thể đổi nghề mưu sinh.”
Cố Vũ cũng nhìn lại, cười mà không nói.
“Thế cũng đúng lúc, chúng ta chụp chung với A Trạch
một tấm trong buổi giới thiệu hôm nay đi.” Cô nàng nói xong, mỉm cười với Cố
Vũ. Đẹp mà không lả lơi, vừa đủ.
“Giai Hòa vẫn luôn mến mộ Dịch Văn Trạch.” Cố Vũ
đằng hắng cổ họng, cười nói, “Lần này coi như duyên phận.”
“Thì ra anh cũng biết chuyện này?” Liêu Tĩnh cười ra tiếng,
“Ngày hôm qua Đạo diễn Khương cũng nói, Giai Hòa vì A Trạch mới tham gia phim
này.”
“Anh có biết, từ lúc mười ba tuổi tôi đã thích anh
ấy.” Giai Hòa nói ra sự thật, vừa như muốn dùng những lời này để nói cho hắn ta
biết, nếu xếp theo thứ tự trước sau mà nói, Cố Vũ anh tuyệt đối không phải là
thứ nhất.
Kiều Kiều bóp trán, không biết nên khóc hay nên cười,
chỉ nhìn nhìn.
Cảm giác được bầu không khí khang khác, Giai Hòa mới
quay đầu lại nhìn về phía phòng hóa trang, không biết từ khi nào Dịch Văn Trạch
đã bước ra. Anh mặc trang phục cổ trang màu xanh nhạt, trong mắt dâng lên ý
cười nhìn bọn họ. Áo bào nhẹ nhàng quý phái, mặt mày như khắc, Giai Hòa nhìn
đến bất thần, trong đầu chợt nghĩ đến câu nói kia: tuy còn trẻ nhưng lại phong
lưu kiệt xuất như người trong tranh, mang theo nét đặc biệt không ngòi bút nào
tả được…
Lúc này, Giai Hòa đang mặc một chiếc áo lông rất dày,
khăn quàng cổ che khuất hơn một nửa khuôn mặt. Lúc nói chuyện cô quên cởi áo
khoác ra, khuôn mặt đã nóng lên, hồng hồng. Mà cảnh này ở trong mắt người
ngoài, tất nhiên là sẽ có ý nghĩa khác.
Liêu Tĩnh là một cô gái thông minh, lập tức cười ha
ha: “A Trạch, được fan gần gũi bày tỏ như vậy, anh cảm thấy thế nào?”
Dịch Văn Trạch mỉm cười đầy ý vị: “Thực vinh hạnh.”
Kiểu phóng vấn như thế này rất đơn giản. Thật ra bản
thảo đã được chuẩn bị kỹ từ trước. Vừa rồi Cố Vũ cùng Liêu Tĩnh bàn bạc cũng
chỉ là điều chỉnh một vài chỗ. Nếu gặp phải một phóng viên lười, phần lớn có
thể chụp ảnh tổ kịch đăng, cũng không cần thiết phải chạy một vòng như vậy.
Chuyện này tất nhiên Giai Hòa hiểu, cũng khó trách vì sao Kiều Kiều nói bên
trong có mờ ám.
Đương nhiên, đối với tổ kịch mà nói, được tuyên
truyền, lại còn có sự hỗ trợ của truyền thông thì cầu còn không được, ai rỗi
hơi lại đi xét nét ba cái chuyện này?
Lúc chụp ảnh chung, Liêu Tĩnh thực không quên kéo Giai
Hòa vào, bị cô nàng không cho phép từ chối. Cô ngồi ở một bên, khốn đốn cúi
đầu. Đương lúc cân nhắc xem đây có phải là lúc mình nên chuồn về phòng ngủ một
giấc hay không, thì bên kia đã chụp xong. Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch đứng lên,
bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giai Hòa: “Kiều Kiều, phiền cô chụp giúp cho tôi
và Giai Hòa một tấm.”
Mọi người đều ngây ra. Dịch Văn Trạch vươn tay, tự nhiên
mà nắm vai Giai Hòa mỉm cười, không để ý đến ai.
Bùm một tiếng, trong đầu Giai Hòa chỉ còn một ý niệm
duy nhất: quả không hổ là thần tượng của mình nha, ngay cả việc thay fan đả
kích tình cũ cũng ôm vào người…