Tiểu Khả thở dài, tiểu thư đúng là cái gì cũng quên:
- Nàng không chỉ là sườn phi của vương
gia mà còn là quận chúa của nước láng giềng. Nghe nói bình thường ngay
cả vương gia cũng phải nhường nàng vài phần.
Có nữ nhân có thể kìm chế được Hiên Viên
Khanh Trần mà lại cam nguyện làm tiểu thiếp của hắn ư? Cảnh Dạ Lan vội
vàng thu thập một chút rồi chạy theo Tiểu Khả ra ngoài.
TrướcMộ Nguyệt cung, Tử Đại đang Thủy Tâm công chúa chờ, thấy Cảnh Dạ Lan đến nàng ta liền lạnh mặt quát lớn:
- Ta đã nói thế nào với ngươi, sườn phi đã đợi ngươi lâu rồi, còn không mau vào đi! – nói xong phất tay áo rời đi.
Đợi ta? Cảnh Dạ Lan cố không suy đoán thêm điều gì, lật đật đi vào.
Trên ghế gỗ khắc hai đóa hoa hải đường
lớn, một nữ tử mặc váy dài tơ lụa màu đỏ nằm nghiêng. Đang thường thức
một món đồ chơi trong tay, nghe tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu
lên, vòng eo nhẹ nhàng xoay, giọng nói thanh thúy nói rõ từng chữ như
châu ngọc rơi vào tai người:
- Tỷ tỷ đã đến!
Đánh giá người trước mắt, đại khái tuổi
đời không sai biệt lắm so với Hoa Mị Nô, vẻ đẹp yêu mị, cao quý giống
như hoa hải đường trang trí xung quanh. Mùa hè mới có hoa hải đường, giờ đã cuối thu mà vẫn có được những bông hoa quý hiếm thế này hẳn là tốn
không ít tâm tư và nhân lực, vật lực.
- Ồ, quên, hiện tại vương gia không cho
tỷ tỷ nói chuyện, Tĩnh Uyển hồ đồ rồi! – nàng làm bộ tự trách, trong
miệng gọi tỷ tỷ nhưng không hề đứng dậy, mặc cho Cảnh Dạ Lan đứng bên
cạnh cửa. Con ngươi đen láy đặt trên người Cảnh Dạ Lan đánh giá cẩn
thận, lâu sau mới thở dài. – Tỷ tỷ không hổ là đệ nhất mỹ nhân của vương triều Đại Nguyệt. Hôm nay Tĩnh Uyển cảm thấy mình thật sự không bằng
được nên cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp của vương gia!
Vô nghĩa! Cảnh Dạ Lan bất động thanh sắc
cười nhẹ. Nàng gặp các loại đàn bà tuy không thể nói là vô số nhưng cảm
giác về đàn bà thì khá chính xác; dù không nói nhưng nàng vẫn có thể
nhận ra được nữ tử trước mắt này không phải dạng hiền lành.
- Quận chuá, Tử Đại phụng mệnh tới gọi Hoa Mị Nô hầu hạ Vương gia. – Tử Đại tới thật đúng lúc, đứng bên ngoài hồi bẩm vào.
- Tử ĐẠi, ngươi nói với vương gia, nói
rằng quận chúa muốn nói chuyện phiếm với tỷ tỷ, thỉnh vương gia cho tỷ
tỷ lưu lại. – khẩu khí của nàng ta như mệnh lệnh không thể kháng cự.
-Chuyện này… – Tử Đại có điểm khó xử.
- Nếu vương gia trách tội thì ngươi cứ
bẩm lại là quận chúa nói, dù sao cũng không còn chuyện của ngươi nữa. –
nàng ta nhíu mày, có chút chán ghét nhìn Tử Đại đứng bên ngoài.
- Tử Đại hiểu, lập tức tới bẩm báo với
Vương gia. – Tử Đại nhướng mắt nhìn lướt qua Cảnh Dạ Lan rất nhanh rồi
không nói thêm gì mà rời đi.
Sau đó, Tĩnh Uyển vẫy vẫy tay với Cảnh Dạ Lan:
- Tỷ tỷ, ngươi qua đây đi. – một bộ thiên chân khả ái.
Thấy Cảnh Dạ Lan chưa bước tới, nàng ta liền đứng dậy, lôi kéo nhiệt tình:
- Vừa rồi có nô tài nên khó mà nói được
những lời tri kỷ trong lòng. Đại hôn của vương gia và tỷ tỷ diễn ra đúng lúc Tĩnh Uyển đang ở nhà mẹ đẻ nên không kịp quay về, mong tỷ tỷ không
để trong lòng!
Tiểu Khả đứng một bên trả lời thay cho Cảnh Dạ Lan:
- Sườn phi nương nương, chủ tử nô tỳ không thể mở miệng nói chuyện, xin cho nô tỳ thay chủ tử tạ quá!
Hàng lông mi của nàng ta động đậy, mắt nhìn liếc qua Tiểu Khả:
- Chủ tử ngươi không thể nói chuyện lại
tạo cho ngươi được đà nhảy vào! – lời vừa dứt thì một thị nữ bên cạnh
nàng ta nhấc chân lên đá vào người Tiểu Khả.
Rắc ~~~ Tiếng xương cốt vỡ vang lên, Tĩnh Uyển rõ ràng nhìn thấy Cảnh Dạ Lan biến sắc!