Một màn khi nãy diễn ra quá nhanh, chỉ
thấy Cảnh Dạ Lan lắc mình đứng trước mặt Tiểu Khả, tiếng vang ròn vỡ ra, nàng cơ hồ cùng thị nữ của Tĩnh Uyển đồng thời ngã xuống đất, phát ra
một tiếng kêu đau đớn.
- Tiểu thư! – Tiểu Khả bị dọa cho mặt trắng bệch, cuống quít nâng nàng dậy.
Cảnh Dạ Lan nhướng mày, một bên Tiểu Khả
giúp đỡ, một bên dùng tay chống đầu gối đứng lên, dường như một đạp của
thị nữ khi nãy đã làm nàng thương nặng.
Tĩnh Uyển cúi đầu nhìn thị nữ của mình đau tới mức ứa ra mồ hôi hột, ôm chiếc chân thâm tím, đau muốn ngất đi:
- Tiện tỳ, dám làm tỷ tỷ bị thương?! –
nàng ta vung tay cho thị nữ một cái tát, cũng chẳng thèm quan tâm cô ta
đau chết đi sống lại mà quay sang giúp Cảnh Dạ Lan rồi vội vã nói xin
lỗi. – Tỷ tỷ, là do Tĩnh Uyển không có cách quản giáo, mong lượng thứ! – nói xong, nàng ta phân phó hạ nhân đi truyền đại phu tới.
Lúc này, trong phòng phía bên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Xảy ra chuyện gì? – Hiên Viên Khanh Trần đã xuất hiện ở ngoài cửa.
- Vương gia! – sắc mặt Tĩnh Uyển hơi đổi, nước mắt nhất thời hạ xuống tạo nên một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Tốc
độ quá nhanh khiến cho Cảnh Dạ Lan bội phục không thôi.
Nàng ta tiến lên vài bước, lôi kéo cánh tay Hiên Viên Khanh Trần, ngữ khí vô cùng thân thiết:
- Vừa rồi bọn nha đầu cãi cọ, không cẩn thận làm thương tới tỷ tỷ. Tĩnh Uyển rất khổ sở!
Hào quang trong mắt hắn chớp động nhìn tới Cảnh Dạ Lan rồi lại lướt qua thị nữ bị thương, thản nhiên nói:
- Nếu đều bị thương thì gọi đại phu tới xem thôi, cứ hô to gọi nhỏ khiến cô vương còn tưởng là nàng xảy ra chuyện gì.
- Uyển nhi ở bên cạnh vương gia thì làm
sao có chuyện được chứ. – nàng nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang nhíu mày,
nụ cười càng ngọt ngào, sau đó phân phó hạ nhân đem nâng người bị thương xuống.
Cảnh Dạ Lan được Tiểu Khả nâng đỡ, khập
khiễng đi qua người hắn. Ánh mắt sắc bén cứ dám chặt vào sau lưng nàng,
mãi tới khi ra khỏi Mộ Nguyệt cung thì nàng mới có thể thả lỏng chính
mình.
Một đôi tay ngọc, chăm sóc cẩn thận, lả lướt chảy vào vạt áo hắn:
- Vương gia, còn tức giận sao? – Tĩnh
Uyển tựa vào trước ngực hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại lên hỏi.
Dĩ nhiên ngón tay nàng ta cũng đang chạm vào bờ ngực dày rộng, rắn chắc
của hắn.
- Sao không ở thêm vài ngày nữa hãy về,
cô vương muốn nàng được chơi đùa vui vẻ. – hắn thản nhiên nói còn ánh
mắt vẫn dừng nơi thân ảnh Cảnh Dạ Lan vừa biến mất, trong mắt hiện lên ý cười.
- Tĩnh Uyển sinh bệnh.
- Bệnh gì? – hắn hỏi như không.
- Một căn bệnh mà làm cho Tĩnh Uyển không thể không trở về. – nàng ta một bên cởi bỏ áo khoác của Hiên Viên Khanh Trần đi, một bên cầm lấy chén rượu đưa cho hắn. Màu rượu trong chén
cũng y như màu váy đỏ quỷ dị của nàng.
Hắn không nhìn, cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Nếu bị bệnh thì cần phải tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi. – hắn cần tay nàng, thản nhiên cười nói.
- So với bệnh của Tĩnh Uyển thì cùng uống một ly với vương gia mới là chuyện quan trọng. – nói xong, Tĩnh Uyển
quay người lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, vươn cánh tay nõn nà chạm vào chén rượu một chút rồi đem ngón tay đặt bên môi hắn; sóng mắt đưa
đi đưa lại như nước mùa xuân khiến lòng người tan chảy.
Hiên Viên Khanh Trần cũng không có nhìn nàng ta mà chỉ đem chén rượu do nàng dâng lên uống cạn.
Ánh mắt nàng lưu chuyển, nhìn chăm chăm
vào Hiên Viên Khanh Trần, ý cười trên mặt dần dần có chút điên cuồng.
Đột nhiên, nàng nhịn không được cười lớn tiếng, thân thể mềm mại uốn éo, ngay cả bàn tay cầm chén rượu cũng không xong khiến cho thứ chất lỏng
màu đỏ bắn ra vương vãi trên da thịt tuyết trắng của mình.
Hiên Viên Khanh Trần cũng không để ý tới nàng. Sau khi nàng cười đủ thì mới nói: