Như rơi vào bóng tối khôn cùng tìm không
thấy đường ra, bên tai Cảnh Dạ Lan vang lên tiếng khóc đứt quãng của nữ
tử,hư hư thực thực, mỗi một tiếng đều làm cho lòng nàng đau đớn.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, đó là …
Trong khung cảnh mênh mông, yên tĩnh rộng lớn, một vẻ mặt thản nhiên hiện lên.
Hắn, là hắn…. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cặp mắt đặc biệt kia thật sự khiến người ta khó có thể quên được!
- Khanh Trần ca ca. – một cô gái khoác áo choàng lông cáo bất an đứng bên cạnh hắn, nàng không dám tới dần, khuôn mặt nghiêm nghị buông lỏng, miệng hé mở nhỏ giọng gọi hắn. Một đôi mắt
trong trẻo như nai con, đôi mắt xinh đẹp ấy đã sưng đỏ lên vì khóc. Hắn
không lên tiếng trả lời, nàng cố lấy thêm chút dũng khí tiến lên vài
bước, vươn tay muốn giữ chặt góc áo hắn lại.
- Cút! – lời nói của thiếu niên này so
với bầu trời đầy gió tuyết thì còn khiến cho lòng người phát lạnh hơn.
Cánh tay bé nhỏ vươn ra run run không biết nên cầm lấy hay là…
- Khanh Trần ca ca, ngươi đừng như vậy. Ta biết là ta sai rồi, ngươi đừng… – nàng lại tiếp tục khóc.
Thiếu niên chậm rãi quay đầu lại quét mắt nhìn nàng một cái, lửa giận trong mắt dường như dấy lên muốn thiêu đốt nàng:
- Ai là ca ca của ngươi hả hoàng hậu
nương nương tương lai? – rõ ràng là hắn đang tức giận song khóe miệng
lại nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo buộc cô gái không dám khóc thành
tiếng.
- Ngươi đừng đối với ta như vậy, kỳ thực
ta cũng có nỗi khổ, chỉ là.. – bàn tay trắng noãn của nàng nắm lấy góc
áo. – Ta biết mình có lỗi với ngươi rất nhiều, cầu xin ngươi hãy tha thứ cho ta! – nước mắt như mưa rơi xuống.
- Ngươi cút đi, không cần xuất hiện trước mặt ta nữa! – hắn đứng bật dậy, đôi chân tê cứng thiếu chút nữa chống
đỡ không xong thân thể chính mình. Đôi đồng tử màu vàng nhìn xuống thân
hình nhỏ nhắn của nàng đầy hận ý. – Hoa Mị Nô, ngươi nghe cho rõ đây,
nếu có một ngày ngươi rơi vào tay Hiên Viên Khanh Trần ta thì ta sẽ
khiến ngươi sống không bằng chết!
Trong gió tuyết, thân hình đơn bạc loạng
choạng từ từ mất hút trong tuyết trắng, ngoái đầu nhìn lại Hoa Mị Nô
đang đứng run rẩy, một nụ cười như quỷ tu la từ địa ngục lóe ra. Cái
nhìn cuối cùng kia như quỷ mỵ cứ lặp đi lặp lại, không ngừng phóng đại
trước mắt Cảnh Dạ Lan ép nàng sắp không thở nổi!
- A! ~~~ – nàng kêu thành tiếng, bỗng
ngồi bật dậy, sức nặng vô hình khi nãy biến mất trong nháy mắt, thần
trí cũng dần dần rõ ràng hơn.
Ngươi cho ta xem chuyện này để làm gì hả Hoa Mị Nô? Nàng ôm ngực thở từng ngụm một. Ngươi đã chết, ta chỉ là chiếm dụng thân thể của ngươi, thế mà ngươi lại muốn ta hoàn thành những món nợ kiếp trước của ngươi sao? Ta không làm được!
Bên dưới lớp chăn, trên thân thể nàng
toàn là dấu vết do Hiên Viên Khanh Trần lưu lại; bây giờ ngay cả trong
trí nhớ của nàng cũng muốn nhồi nhét những thứ ký ức liên quan tới hắn
trước kia nữa hay sao? Nàng nắm chặt tay, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi
thầm mắng trong lòng:
- Cái gì mà hồn không tiêu tan, đống ký ức quái quỷ của ngươi đừng để cho ta nhìn thấy nữa!
- Tiểu thư! – nghe thấy tiếng kêu thất
thanh của tiểu thư Tiểu Khả hoảng hốt chạy từ ngoài vào, vội vàng ôm lấy cổ Cảnh Dạ Lan. – Người làm sao vậy, dừng dọa nô tỳ!
Lấy lại tinh thần, Cảnh Dạ Lan lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
Thấy nàng không bị gì thì Tiểu Khả mới yên tâm, sau đó lại kích động thúc giục:
- Tiểu thư, mau dậy thôi, sườn phi của
vương gia đã trở lại, mọi ngươi đều đã ra ngoài đón tiếp rồi! Nếu tới
muộn thì sẽ thảm lắm!