Trót yêu Anh

chương 2


Vài năm sau đó, vào ngày khai giảng lớp 12, Hà vẫn dậy muộn, thiệt tình sao cứ vào ngày này cố lại đi muộn vậy!!! Hà vừa thay quần áo vừa cằn nhằn. Cô đút vội miếng bánh mì vào mồm, nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp điện cũ phóng như bay đến trường.

Cô đạp đến cổng trường, tầm mừng vì mình đã có thể kịp giờ nhưng không may cho cô, Hà đã va phải một bóng lưng cao lớn, cao hơn cô tận gấp rưỡi. Hà xoa xoa cái mũi. Bóng người kia quay lại , nói:

- Lại đi muộn nữa hả, lớp trưởng?

Bỗng nhận ra giọng nói, Hà ngửng mặt lên, chửi người phía trước:

- Tránh ra cho khỏi vướng đường nào cẩu!

- Mày gọi ai là cẩu hả? - Quân bình tĩnh hỏi Hà.

- Ủa chết nãy giờ sao tao lại nói chuyện với chó nhỉ, ôi tôi hồ đồ quá! - Hà giả ngốc cốc đầu mình.

Quân giận dữ, kéo má của Hà lên gần mặt mình, trừng mắt cảnh báo:

- Mày không cẩn thận là tao không biết tao sẽ làm gì đâu nhá!

- Xí nay đòi lên giọng hả, chị đây không sợ ai nhá! - Hà đấm vội vào bụng Quân, leo xuống cất xe đạp điện vào chỗ rồi chạy vèo lên lớp, tiện thể đi ngang qua tên yêu nghiệt, Hà liền lè lưỡi nhạo hắn một cái.

Hà chắc mẩm hắn sẽ cảm thấy rất tức giận và đang thầm rủa cô. Cô đang cười ranh mãnh thỏa mãn cho kẻ xấu số thì kẻ xấu số đó đang thầm mỉm cười, nhìn theo vóc dáng thấp bé đáng yêu đó đang cười đểu mình.

Lên lớp rồi, chắc chắn là tên yêu nghiệt kia không chạy theo mình nữa, Hà mới thở phào đi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của lũ bạn. Cô cuối cùng cũng tìm thấy hội bạn của mình bao gồm: Linh, Hân, Quỳnh và Hà.

Hà chạy lại cười đùa cùng với lũ bạn. Như thường lệ, Hà vẫn thấy Hân đang thao thao bất tuyệt về tên yêu nghiệt kia:

- Quân kìa mấy bồ ơi! Cả hè tui hong thể ngủ được vì không được gặp Quân á!!!

- Thôi bà bớt đi bà Hân, thấy mắc ớn quá nè! - Linh giả vờ lè lưỡi, làm bộ mặt kinh tởm nhìn về phía Hân.

- Hứ, bà không thấy đẹp thì thôi, đúng là chả có con mắt nghệ thuật nó khác đấy!!!

- Này này, tôi thấy bà mới thế đấy nhá! - Linh đanh đá đáp lại.

Cuộc cãi vã cứ tiếp diễn ra nếu Hà Và Quỳnh không mệt mỏi ngăn lại. Hà thầm phì cười, hai người này suốt ngày chí chóe vậy thôi chứ thân nhau lắm, cứ khoác vai bá cổ đi với nhau ý. Nhiều khi thân nhau quá cũng khiến cô khá mệt luôn ấy chứ!

- Mà bà có thấy Quân lại cao thêm nữa không nè, tui nghe nói cấp 2 cậu ý thấp lắm, bị bọn bạn trêu suốt nhưng cũng nhe nhởn cười mãi cơ. Thế mà không hiểu sao cấp 3 bỗng cố gắng cao lên lắm á? Lạ ghê nhỉ? - Sau khi cãi nhau mệt nghỉ, Hân lại tiếp tục mở lời.

- Chắc cao lên để tán gái đó mà... - Linh bỗng đáp với giọng có chút bực bội.

- Cậu ấy không cần cao cũng đầy người theo nhá! Bleeee! - Hân lại tiếp tục phản bác Linh

- Thôi mấy bà ơi, tên yêu nghiệt đấy có cái gì đâu mà cứ cãi nhau suốt thôi - Hà cuối cùng cũng lên tiếng , cô đã quá mệt mỏi khi hai người này cãi nhau rồi - vừa nghịch, vừa không thông minh lắm, lại còn hay thu hút gái dạo nữa. Đã thế còn hay đi cà khịa người khác. - Cô phụng phịu nói, tâm trạng không được thoải mái cho lắm khi nhắc đến tên đểu cáng đó.

- Mà tôi là tôi ghen với bà nhất đấy Hà nhá! - Hân quay về phía Hà phụng phịu - bà là đứa con gái mà chơi thân nhất với ổng trong lớp đấy! Ổng toàn chỉ cà khịa bà à!

- Tôi xin ạ! Nếu mẹ thích con nhường luôn cho mẹ à! Chắc nó chỉ nói chuyện với con như hai người đàn ông mạnh mẽ thôi ạ! - Hà mệt mỏi nói, giọng có pha chút giả trân:>>>>

Cả bọn cười nắc nẻ như được mùa. Cuối cùng cũng đến giờ khai giảng xong, vẫn những tiết mục cũ và những câu nói cũ, Hà cũng không cảm thấy có gì mới mẻ lắm. Hà hẹn sẽ về cùng Linh còn Quỳnh và Hân sẽ về trước vì có việc bận phải về sớm. Trên đường đi ra chỗ gửi xe, Hà có quên cái bút ở trên lớp nên quay lại lấy.

Sau một hồi chạy thục mạng, cuối cùng cô cũng đã tìm thấy được cây bút. Toan đi ra cửa lớp, cô bỗng gặp tên yêu nghiệt Quân kia, đang tính chỉ phụng phịu lướt qua hắn thôi, Quân chợt cúi xuống, nói nhỏ với Hà:

- Tao không coi mày là đàn ông.

Nói rồi, Quân chợt cười một cái thật tươi với Hà rồi chạy biến. Hà sững sờ giây lát rồi cũng bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Sao chỉ với một câu nói thôi mà Hà thấy tai mình cứ đo đỏ, nóng ran ý nhỉ?
Cô vội phủi cái suy nghĩ viển vông đó đi và mau chóng chạy xuống chỗ để xe mà Linh đang chờ. Hôm nay thật là một ngày kì lạ mà!

Hết chương 2