Hôm nay là ngày nhập học của lớp mười, trên đường có một cô bé đang cố phóng nhanh trên con xe đạp điện ba mẹ mua cho từ đời tám hoánh, chạy với tốc độ bàn thờ mong sao cho kịp giờ.
Cô dắt vội xe của mình vào trường, do không để ý phía trước, cô đã va phải vào một cậu bé tầm bằng tuổi mình những chỉ cao hơn có chút đỉnh, có làn da trắng như trứng sứ, đôi mặt gầy gò tinh xảo, đôi mắt đen trầm tĩnh như một mặt hồ lắng đọng lại, thật là một vẻ đẹp tuyệt mỹ giai nhân!
Cô đứng lặng lại một lúc, thấy bạn nam đó đang khẽ ho, cô mới vỗ má mấy cái và cuống quýt xin lỗi. Cậu bé im lặng, từ từ để xe vào chỗ trống. Cô cúi đầu ngượng chín mặt, lẳng lặng để xe của mình ra chỗ xa hơn. Ngày đầu đi học sao xui xẻo vầy nè!!!
Cô cất xe về vị trí của mình, chạy ù lên nhận lớp mà không biết cậu bạn cô vừa đâm trúng đang dõi theo bóng dáng của cô, khẽ mỉm cười.
Đã có tiếng chuông reo đến giờ chào cờ, Cô luống cuống giữa hàng loạt học sinh đông như kiến, rướn người lên tìm hàng của mình. Cô cũng bực mình vì cái chiều cao khiêm tốn này của mình ghê chứ! Cô chỉ cao hơn mét rưỡi chút xíu, trong khi hàng loạt đứa bạn của cô ít nhất cũng cao hơn mét sáu. Mỗi lần muốn làm cái gì, cô đều là người bất lợi vì cái chiều cao khiêm tốn này của mình.
May mà có thầy giám thị giúp đỡ không thì chắc cô sẽ mãi không tìm được chỗ ngồi của mình quá. Cô thở phào đặt mông xuống ghế, quan sát xung quanh mình.
Đột nhiên, có một cô bạn trông khá xinh xắn ngồi xuống, bắt truyện với cô:
- Cậu tên là gì vậy?
- À...ừm... mình tên là Hà - cô khẽ giật mình, rụt rè trả lời.
- Chúng ta học chung lớp nè, mình tên là Hân, còn bạn đứng cạnh mình là Linh, rất vui được làm quen với một cô bạn xinh xắn như vậy nha!!!
Trong phút chốc, mặt Hà đã xuất hiện những bóng mây hồng hây hây, trông cô càng dễ thương hơn.
Sau khi Hà và những cô bạn mới tám chuyện được một hồi, cô phát hiện ra cậu bạn vừa rồi cô va phải học chung lớp với mình đang ngồi ở hàng ghế đầu, có vẻ như đang nói chuyện với bạn của cậu ta thì phải.
Mặc dù không có cô gái nào chủ động bắt chuyện với cậu nhưng xung quanh cậu và đám bạn của cậu toàn là một lô một lốc con gái, ai cũng má đỏ hây hây, thi thoảng lại liếc sang chỗ cậu rồi lại ngượng ngùng quay đi. Hà lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ: người "xinh đẹp" quá cũng khổ vậy, rồi lại mặc kệ quay sang nói chuyện với những cô bạn khác .
Được một lúc, Hân nói:
- Mấy bồ có để ý được cậu bạn phía đầu hàng hong? Người gì mà đẹp trai dễ sợ!
- Tôi chỉ thấy thằng đấy giống tiểu mỹ thụ thôi! Người gì đâu mà da trắng như trứng gà bóc, người lại còn gầy, mắt lại to, đã thế người lại còn bé nữa - Linh trả lời với thái độ khinh bỉ - Tôi chỉ thích những người cao ráo, vạm vỡ xíu và ít nhất phải cao mét tám thôi nhá!- Linh thao thao bất tuyệt rồi quay sang cười với Hà - Nhỉ bà nhỉ!
Vì không biết trả lời gì nên Hà chỉ khẽ cười, nói:
- Ừm, tôi cũng không thích mấy người bé quá á...
Cả bọn quay hết về phía Hà, trợn mắt ngạc nhiên thật lâu. Đột nhiên cả bọn cùng phì cười trước cơn hoang mang của Hà. Hà ngơ ngác ngước đôi mắt của mình lên, không hiểu tại sao thì Linh đập vai cô, lấy tay lau nước mắt nói:
- Tôi không ngờ bà lại thuộc tuýp người thích người ấy có "cái" to nha! Tui đã đánh giá thấp bà đó!
Dù Hà có trong sáng đến mấy cũng không thể không hiểu được Linh đang nói gì, Hà ngượng hồng hết cả mặt quay đi chỗ khác. Cô vô tình quay về phía của cậu trai kia. Hà có cảm giác cậu ý vừa nhìn lén mình rồi lạnh lùng quay đi chỗ khác. Nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi chứ sao cậu ý lại có thể quan tâm đến cô được.
Hà đợi cho mặt mình hết đỏ rồi lại quay lại ngóng chuyện. Hân nắm chặt tay, nhìn lũ bạn với một ánh mắt quyết tâm:
- Mình quyết rồi, dù thế nào đi nữa mình cũng phải cưa đổ cậu ấy!
- Thôi bà bớt hộ cháu với...- Linh quỳ rạp xuống đất làm mọi người phải cười bò. Dù vậy, ai ai cũng thầm ủng hộ quyết định của Hân hết cả.
Sau khi khai giảng xong, Hà ở lại nhận lớp và cô chủ nhiệm, học một số nội quy và tám chuyện với lũ bạn một lúc rồi mới ra về, chuẩn bị đến chỗ để xe, cô thấy cậu bạn trai "xinh đẹp" hồi sáng đang ở gần chỗ xe cô. Hà định rằng sẽ chỉ lấy xe rồi rồi chạy ù ra luôn nhưng mãi chả thấy cái chìa khóa xe đâu cả.
Hà luống cuống lục hết tất cả đống đồ của cô ra, trán vã hết cả mồ hôi. Lỡ không thấy chìa khóa là về nhà mẹ cô oánh cô chết! Hà tìm hết mọi ngóc ngách cặp và trên người cô nhưng vẫn không thấy đâu. Hà như sắp khóc đến nơi, cậu bạn bê cạnh mới lặng lẽ đi ra chỗ cố, lặng lẽ giơ chìa khóa ra, khẽ hỏi:
- Đây là chìa khóa của cậu phải không?
Hà ngó lên cậu ấy rồi lại ngó xuống bàn tay cậu đang giơ ra. Đúng là chìa khóa xe của cô rồi. Hà mừng như bắt được vàng, vui vẻ định cảm ơn rồi lấy lại nhưng cô đã chậm một bước, cậu ta đã giơ chiếc chìa khóa lên cao. Hà mất đà xà vào lòng cậu ta.
Cô ngượng chín, vội vàng đẩy ra, lén nhìn cậu bạn. Dường như cậu cũng không lường trước được, đỏ mặt qua đi chỗ khác. Một thoáng ngại ngùng, cậu lên tiếng:
- Đồ mình nhặt được không có nghĩa nó chính xác là của cậu, có gì hãy chứng minh đi!
Hà như đang sung sướng ở trên mây bỗng bị đánh tụt xuống đất. Do là người mới gặp nên cô chả làm được gì, chỉ đanh đá khẽ nói:
- Nó là đồ của mình mà... - nói xong, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Hà ức quá mà!
Thấy vậy, cậu bạn kia có vẻ hơi rối, rồi thở dài giơ chiếc chìa khóa xuống, nói:
- Thôi nín đi, mình biết nó là của cậu rồi, nhưng mình trả với một điều kiện là hãy nhớ tên mình: Quân.
Nguyễn Minh Quân, được không?
Hà như bắt được vàng, vội vàng gật đầu lia lịa. Chỉ cần trả cho cô chìa khóa là cố sẽ làm tuốt. Cậu bạn kia phì cười, trả lại cho Hà chiếc chìa khóa. Cô vội vã phóng xa đi về, để lại cho cậu bạn kia một nụ cười vui vẻ.