Tống Thì Hành

Chương 396: Vây hãm Khai Phong (8)

Uống Bá Ngạn đứng bên cạnh Triệu Hoàn nói nhỏ:

- Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ lành ít mà dữ nhiều. Lúc trước thần không đồng ý sông mái với quân giặc. Nhưng Lý Bá Kỷ lại quyết tâm chiến. Đúng là sử dụng tính mạng quân sĩ để lấy thanh danh.

Thần nghe nói hiện nay trong thành Khai Phong đang đầy những lợi khen ngợi đối với Lý Bá Kỷ. Nhưng lại không nhắc tới việc bệ hạ tự mình đốc chiến.

Triệu Hoàn nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức tối sầm.

Nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh đã có âm thanh non nớt vang lên:

- Sao Uông học sĩ lại nói vậy? Toàn thành Khai Phong từ trên xuống dưới đều dốc sức chống lại quân giặc. Lý Bá Kỷ tự mình trèo lên thành đốc chiến. Uông học sĩ không chia sẻ nỗi lo của quan gia mà lại nói như vậy là có ý gì?

Uống Bá Ngạn ngẩn người quay đầu lại thì thấy thái tử Triệu Kham đang tức giận, nắm chặt tay hỏi mình.

Có chút hoảng sợ, Uông Bá Ngạn vừa muốn mở miệng thì nghe Triệu Hoàn nói:

- Sao ngươi lại nói vậy? Còn không xin lỗi Uông học sĩ đi?

- Hoàng nhi nói đúng tại sao lại phải xin lỗi?

Triệu Kham gân cổ lên làm cho Triệu Hoàn tức đến mức đỏ mặt tía tai.

- Chuyện quốc gia đại sự đâu đến lượt một thằng nhóc như ngươi bình luận? Đưa thái tử hồi cung. Nếu không có khẩu dụ của trẫm thì không được ra ngoài một bước.

- Phụ hoàng...

- Còn không lui xuống.

Nội thị Trương Đại Niên vội vàng bước tới khuyên nhủ:

- Thái tử đừng nói nữa. Bệ hạ đang lo lắng cho chiến sự nên mới nổi nóng như vậy. Thái tử ở đây càng làm cho bệ hạ thêm lo lắng. Chi bằng trở về, sau đó mời thánh nhân ra mặt cho có được không?

Thanh âm của y rất nhỏ, chỉ có Triệu Kham nghe được.

Mặc dù không muốn như Triệu Kham cũng biết lệnh vua không thể trái.

Cho dù Triệu Hoàn có yêu thường gã tới mấy thì cũng phải nghe theo lệnh...

Đưa tay quẹt mồm một cái, Triệu Kham trừng mắt với Uông Bá Ngạn rồi theo Trương Đại Niên trở về cung.

Ánh mắt của y có chút khinh thường và căm tức khiến cho Uông Bá Ngạn sợ hãi... Đó chính là Thái tử! Tương lai thái tử là người thừa kế quan gia, làm sao y dám mắc tội? Nếu ngày sau Thái tử đăng cơ chỉ sợ sẽ ra tay đối với mình.

Năm nay Triệu Hoàn mới có hai mươi sáu tuổi cũng không đến mức lo lắm.

Nhưng vấn đề có vết xe đổ của Triết Tông trước đây cho nên Uông Bá Ngạn vẫn phải cẩn thận.

Làm thế nào mới có thể khiến cho Thái tử thôi oán hận?

Đây là một chuyện lớn... Nếu Triệu Kham có ý xấu đối với y thì chỉ sợ tương lai... Đến lúc đó cho dù y không còn sống thì con cháu cũng khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Không được! Chuyện này phải suy tính cho cẩn thận, nếu không sẽ hết sức rắc rối."

Trong lúc Uông Bá Ngạn đang suy nghĩ thì nghe thấy Triệu Hoàn gọi mình.

- Uông khanh! Ngươi nói xem bây giờ có còn cơ hội hòa đàm với quân giặc không?

- Cái này?

Uông Bá Ngạn đảo mắt một cái rồi nói nhỏ:

- Bệ hạ! Nghị họa cũng có thể được. Dù sao thì quân giặc xuôi Nam cũng khó khăn về lương thảo, chỉ sợ không được lâu. Trước đây bệ hạ đã hạ chiếu bốn phương tiết độ sứ cần vương. Có lẽ một ít ngày nữa sẽ đến.

Quan trọng là phải tìm một cơ hội thích hợp để ép quân giặc nghị hòa.

Mà nay Lý Bá Kỷ tự mình đốc chiến. Cứ để cho hắn đánh một trận giảm nhuệ khí của đối phương thì sẽ có cơ hội để ép quân giặc nghị hòa.

Uông Bá Ngạn cũng biết nếu bây giờ mà tiếp tục ngăn cản Lý Cương chiến đấu. Một khi tin tức lộ ra sẽ bị phủ Khai Phong chửi cho không ngóc đầu lên được. Vết xe đổ của Bạch Thì Trung vẫn còn đó như mới đây cho nên Uông Bá Ngạn hết sức cẩn thận.

Nếu Lý Cương thắng thì Uông Bá Ngạn và phái nghị hòa khó mà yên ổn trên triều.

"Cứ để cho ngươi cố sức một chút. Ta hiểu được thánh ý, đến lúc đó công đầu sẽ rơi vào tay ta..."

Suy nghĩ của Uông Bá Ngạn, Triệu Hoàn cũng không biết.

Có điều y vốn không muốn liều chết, nên nếu có cơ hội nghị hòa với người Nữ Chân thì cũng là một sự lựa chọn tốt.

"Uông Bá Ngạn nói đúng! Nên chọn thời cơ thật tốt."

- Uông khanh! Nếu muốn nghị hòa thì để cho ai đi mới được?

Ý của y là để cho Uông Bá Ngạn xung phong nhận việc này.

Nhưng lúc trước do chuyện của Bạch Thì Trung nên Uống Bá Ngạn không muốn là kẻ đứng đầu trong chuyện này. Gã đảo mắt một cái rồi nói nhỏ:

- Theo ý của thần thì Ngự sử Trịnh Vọng có tài ăn nói, giỏi hùng biện, lại can đảm nên có thể gánh được cái trọng trách này.

- Ừm! Trẫm cũng thấy Trịnh Vọng là một người thích hợp.

Triệu Hoàn gật đầu rồi không hề bàn luận về vấn đề này nữa.

Tiếp theo liên tục có chiến báo đưa về. Trải qua nửa ngày huyết chiến, quân Tống đã đẩy lùi quân Kim.

Trong lúc nhất thời, cả thành vang lên những tiếng hoan hô. Nhưng Triệu Hoàn lại cảm thấy không vui. Y phất tay bảo Uông Bá Ngạn, Cảnh Trọng Nam và Đường Khác lui xuống. Còn mình y thì mỏi mệt bước xuống khỏi tường thàn về phía cửa Củng Thần.

"Ừm! Trận chiến này đúng là nên lấy hòa vi quý."

Mặc dù Lý Cương là người trung trực nhưng không phải kẻ có thể phó thác...

...........

Nếu Lý Cương biết mình liều chết ở cửa Toan Tảo nhưng chỉ để đổi thấy lợi thế cho việc nghĩ hòa thì không biết sẽ nghĩ thế nào.

Có điều đối với trước mắt, quân Kim thối lui cũng khiến cho y vui vẻ.

Nửa ngày ác chiến, quân Kim chết chừng hai ngàn. Còn quân Tống thì cho dù có tường thành phòng thủ nhưng vẫn chết gấp đôi quân Kim. Tổng số người chết lên tới gần năm nghìn người.

Kể từ khi Tống Thái tổ xây dựng phủ Khai Phong tới nay đây là lần đầu tiên nó rơi vào cảnh chiến sự.

Trên tường thành tràn ngập khói. Máu tươi chảy thành sông, nhuộm đỏ cả sông Biện Thủy.

Triêu Dương môn vẫn chưa bị quân Kim tấn công.

Chính xác là do binh lực người Nữ Chân không đủ. Nếu cánh quân phía Tây tới đây thì quân Kim có thể thực sự vây thành.

Nhưng do cánh quân phía Tây bị cản lại ở Thái Nguyên khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ có thể tấn công được hai mặt Bắc và Đông.

Nhờ đó mà Triêu Dương môn mới tạm thời bình an vô sự.

Ngọc Doãn đóng quân ở đồi Phiền Gia cũng chú ý tới tình hình phía Bắc. Nghe nói quân Kim lui binh, hắn mừng rỡ nở nụ cười.

- Tam lang! Tại sao lại lo lắng như vậy?

Có điều hắn nhanh chóng phát hiện Chu Mộng Thuyết vẫn có chút lo lắng.

Chu Mộng Thuyết nhíu mày nói:

- Quân thủ thành chúng ta có lợi về quân giới lại có tường thành cao để dựa vào nhưng số lượng người chết lại gấp đôi quân giặc. Có lẽ đây không phải là chuyện hay.

- A! Xin chỉ giáo.

- Ta thấy, hôm nay quân giặc công thành thì ý đồ thực sự không phải phá thành mà làm cho kinh sợ.

Ngọc Doãn ngạc nhiên hỏi lại:

- Kinh sợ? Ai kinh sợ?

Chu Mộng Thuyết hút một hơi không trả lời câu nói của Ngọc Doãn mà nhìn về phía đại nội trong hoàng thành.

Ngọc Doãn giật mình hỏi nhỏ:

- Ý Tam Lang là...

- Tiểu Ất nên biết quan gia không có lòng đánh, thậm chí còn mấy lần muốn rút lui khỏi Đông Kinh tới Quan Trung hoặc xuôi Nam về phủ Ứng Thiên. Nếu không có Lý thượng thư dốc lòng ngăn cản, chỉ sợ quan gia đã rời khỏi đây rồi. Quân giặc thể hiện sức chiến đấu như vậy mà quân thủ thành lại chết nhiều như thế chắc chắn Quan gia sẽ dao động.

Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì trầm mặc.

Nói tới phụ tử Huy Tông thật sự đúng là có vấn đề.

Huy Tông không muốn đánh. Khâm Tông cũng không muốn. Hai cha con họ mặc dù mâu thuẫn rất lớn nhưng lại có sự tương đồng đó là không muốn đánh.

"Không có giang sơn thì một tên hoàng đế còn có tác dụng gì?"

Một điều dễ hiểu như vậy ngay cả người buôn bán nhỏ trong phố còn biết nhưng phụ tử người ta lại không hiểu.

Cho tới nay, Ngọc Doãn vẫn không nghi ra được nguyên nhân.

Mà nay Chu Mộng Thuyết nhắc tới lại càng khiến cho Ngọc Doãn đau lòng.

Trong lịch sử, không biết rồi Khai Phong sẽ trở thành như thế nào? Hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng hắn biết, chỉ cần kiềm chế cánh quân Kim ở thành Khai Phong, chờ quân cứu viện đến thì có thể diệt sạch được chúng. Ít nhất thì cũng làm cho người Nữ Chân không còn sự kiêu ngạo, không dám dấy binh một cách tùy tiện với đại Tống.

Nhưng hiện nay quân Kim lại dường như rút lui toàn bộ...

"Chẳng lẽ là muốn làm cho Quan gia sợ hãi hay là còn có nguyên nhân khác?"

Trong lúc nhất thời, Ngọc Doãn cảm thấy đâu đầu, vỗ trán. Hắn vừa định mở miệng nói chuyện với Chu Mộng Thuyết thì thấy Trần Đông thở hồng hộc chạy tới.

- Tiểu Ất! Chúng ta nhận được tin quân thủ của Toan Tảo tổn thất nặng nề. Lý thượng thư ra lệnh đều động binh mã của Triêu Dương môn.

Ngọc Doãn sửng sốt.

- Muốn điều động bao nhiêu binh mã từ Triêu Dương môn?

- Điều động quân lính của hai doanh, chỉ còn lại một doanh và binh mã của chúng ta. Tộng cộng là năm ngàn người.

Chu Mộng Thuyết nói:

- Tại sao lại điều động binh lính từ đây?

- Mật thám từ tiền phương báo về rằng quân Kim đã tập trung binh lực đang tập kết về phía ba cửa Vệ Châu, Toan Tảo và Phong Khâu.

Mới nhìn thì quân Kim muốn tấn công thành Bắc cho nên mới tập kết binh mã như vậy. Trận chiến ban đêm, quân thủ ba cửa tổn thất nặng nề, gần như mất tới bốn phần. Lý thượng thư bất đắc dĩ mới quyết định điều động binh lính hai doanh ở Triêu Dương môn tới trợ giúp, đồng thời các thành còn lại cũng điều động binh mã một doanh làm quân dự bị, bất cứ lúc nào cũng có thể tham chiến.

"Hóa ra không phải là muốn hại mình."

Ngọc Doãn vẫn có chút gút mắc đối với Lý Cương. Nghe Trần Đông nói xong, hắn cũng yên tâm hơn mà thở phào một cái.