- Tam Lang! Chuyện này cũng hợp với suy nghĩ của huynh.
Trần Đông nói:
- Đúng vậy! Đám quân giặc này có lẽ cũng quá nôn nóng.
- Nói xem?
- Vừa rồi khi ta vào thành có gặp Lý Nhược Hư và Từ Quỹ.
Hai người bọn họ nói cho ta biết triều đình đã nhận được tin phủ doãn Chu Thắng của Nam Kinh đã lệnh cho thống chế Mã Trung lĩnh hai vạn quân phủ Ứng thiên xuất phát, nhanh chóng tới Khai Phong. Ngoài ra còn có thống chế Phạm Quỳnh cũng dẫn sáu ngàn quân tới đây.
Nếu hai cánh quân đó tới thì đám giặc này sẽ trở nên khó khăn
Cho nên quân giặc tập kết binh mã ở thành Bắc có lẽ là do nhận được tin tức.
Chu Mộng Thuyết gật đầu mà nở nụ cười:
- Đó là trời thương đại Tống chúng ta, nên vẫn còn những người trung thành với triều đình.
Ngọc Doãn gãi đầu có phần chấp nhận.
Chỉ có điều lúc này trong lòng hắn lại xuất hiện một mối lo không rõ nguyên nhân.
- Nếu vậy thì mọi người vất vả một chút, tăng cường đề phòng... Mặc khác phiền Tam Lang tới quân doanh nhắc nhở bọn họ không được lơ là. Ta cảm thấy, quân Kim tập kết không bình thường. Mọi người cứ cẩn thận thêm một chút cũng tốt.
Chu Mộng Thuyết suy nghĩ cũng thấy Ngọc Doãn nói đúng.
Cái chuyện này đúng là nên cẩn thận thêm một chút không thể lơ là được.
Ngay lập tức Chu Mộng Thuyết liền cáo từ mà đi thẳng tới đại doanh Sương quân. Còn Trần Đông thì trở về hậu doanh kiểm kê đồ quân nhu lương thảo trong doanh.
Trong trướng lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngọc Doãn ngồi một mình trong trướng, nhắm mắt cảm thấy mỏi mệt.
Thành Khai Phong sau một trận ác chiến lại trở nên yên tĩnh, nặng nề.
Chỉ có điều ẩn dấu dưới sự yên tĩnh đó là một nỗi đau xót...
Trong Triêu Dương môn hết sức yên tĩnh. Sau khi binh lính của hai doan kia được điều động đi khiến cho nơi này trở nên trống trải.
Đến giờ Tý. Mọi người chợt nghe từ phía Bắc vang lên những tiếng nổ kèm theo những tiếng reo hò từ bốn phía.
Ngọc Doãn giật mình, bừng tỉnh giấc xoay người ra khỏi giường nhanh chóng bước ra ngoài. Gió đêm đầu xuân vẫn hơi lạnh. Một cơn gió thổi tới khiến cho Ngọc Doãn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn lớn tiếng quát:
- Thành Bắc có chuyện gì? Quân giặc lại tới công thành?
Thám mã lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài đi tới thành Bắc tìm hiểu tin tức.
Đám người Đổng Tiên nhanh chóng tập trung tới trướng. Sắc mặt người nào người nấy đều hết sức nặng nề.
Một lát sau, thám mã hồi báo:
- Quân giặc đánh lén cửa Toan Tảo vào ban đêm. Cũng may quân canh gác tỉnh ngủ nên phát hiện trước, kịp thời giữ được cửa Toan Tảo. Có điều quân giặc tấn công quá mạnh, tập trung vào hai cửa Toan Tảo và Phong Khâu khiến cho tình hình hai nơi này rất ác liệt.
Sau khi nghe thám mã hồi báo, tất cả mọi người đều thở phào.
Nếu như tình hình đã rõ ràng thì tạm thời Triêu Dương môn an toàn, không quá phải lo lắng.
Đổng Tiên cười nói:
- Đám giặc này cũng thường thôi. Chúng dựa vào chút thủ đoạn, không phải là hảo hán.
Cao Nghiêu Khánh nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của Ngọc Doãn liền lên tiếng hỏi.
Ngọc Doãn vẫn không để ý tới câu hỏi của gã mà nói với Đổng Tiên:
- Giác Dân! Ngươi vừa mới nói cái gì?
- A?
Đổng Tiên ngạc nhiên, nhất thời bị sự nghiêm túc của Ngọc Doãn làm cho ngây người, không biết phải trả lời thế nào.
- Ta hỏi ngươi vừa nói cái gì?
- Ta...ta...ta... Hình như ta nói rằng đám giặc này không phải hảo hán.
- Câu trước đó.
- A... Bọn giặc này cũng thường thôi, chỉ biết dựa vào chút thủ đoạn nhỏ...
Ngọc Doãn không để cho Đổng Tiên nói hết câu lập tức đứng phắt dậy:
- Giác Dân! Lập tức truyền lệnh ta, toàn quân tập hợp lên tường thành cảnh giới.
Đổng Tiên không hiểu suy nghĩ của Ngọc Doãn nhưng có điều từ khi đi theo hắn tới nay, quả thực y cũng hiểu được thế nào là câu nói "quân lệnh nặng như núi!" Sau khi nghi xong, y không dám nói câu nào khác lập tức bước đi. Ba người Phong Huống, Cát Thanh và Vương Mẫn Cầu cũng lập tức đi theo Đổng Tiên.
- Tiểu Ất! Ngươi nghĩ tới cái gì?
Ngọc Doãn chần chừ một chút rồi trầm giọng nói:
- Chủ soái của quân giặc là ai?
- Hoàn Nhan tông vọng.
- Vậy ngươi hiểu gì về Hoàn Nhan Tông Vọng?
- Cái này...
Ngọc Doãn đảo mắt nhìn Chu Mộng Thuyết, Trần Đông và Cao Nghiêu Khánh:
- Ta không biết Hoàn Nhan Tông Vọng. Nhưng ta biết người đó là danh tướng của quân giặc, trong trận chiến với quân Liêu đã lập chiến công, không phải là kẻ tầm thường. Vừa rồi khi Giác Dân nói đám giặc chỉ biết dù thủ đoạn tầm thường đã nhắc nhở cho ta nếu Hoàn Nhan Tông Vọng không có bản lĩnh thật sự thì cũng không thể có được thanh danh đó. Nếu y đã phát động tấn công ban đêm thì không thể chỉ đơn giản như vậy. Nếu không sau này chẳng phải là thẹn với cái tên của y hay sao?
- Cái này...
Ba người Chu Mộng Thuyết đều gật đầu.
- Nếu vậy thì đúng là phải cẩn thận.
Thật ra Ngọc Doãn cũng không hiểu lắm về Hoàn Nhan Tông Vọng, chỉ có điều trong ấn tượng của hắn thì người này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ.
Xét về mặt khách quan của Hoàn Nhan Tông Vọng thì thái tử Kim Ngột Truật cũng không là cái gì.
Trong sử sách ghi lại, Kim Ngột Truật là một kẻ hữu dũng vô mưu.
Có thể nói y chỉ là một con trâu. Sở dĩ có thanh danh như vậy cũng là nhờ có phúc mới được biết tới. Trong mấy đại danh tướng của nước Kim như Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, đều mạnh hơn Kim Ngột Truật cả trăm lần. Cho nên vừa rồi sau khi Đổng Tiên nói, khiến cho Ngọc Doãn phải suy nghĩ.
- Tam Lang! Thiếu Dương! Nha Nội! Ba người các ngươi thủ trong doanh. Ta tới đại doanh Sương quân, nhắc bọn họ đề phòng cẩn thận.
- Vậy thì chỉ huy vất vả rồi.
Ngọc Doãn không mặc giáp trụ chỉ cầm Lâu Lan bảo đao bước nhanh ra khỏi trướng.
Tối nay người làm nhiệm vụ là Hà Nguyên Khánh.
Do Cao Sủng mời Ngọc Doãn là giả cho nên không có ở trong doanh trại.
- Ca ca đi đâu?
- Lập tức điểm quân theo ta tới đại doanh Sương quân.
Hà Nguyên Khánh vội vàng lên tiếng rồi tập trung quân tuần tra lại quanh trướng.
Hắn thấy Ngọc Doãn không mặc giáp trụ cho nên cũng không chuẩn bị chỉ cầm hai cây chùy to lên ngựa đi theo sau Ngọc Doãn.
Đoàn người vừa ra khỏi cửa thì chợt nghe từ xa vang tới những tiếng la ó.
- Tướng quân! Nhìn xem...đại doanh Sương quân như bốc lửa.
Nhìn theo ngón tay của Hà Nguyên Khánh thì thấy xa xa ánh lửa ngút trời, nơi đó đúng là vị trí đại doanh của Sương quân.
Ngọc Doãn giật mình quát to:
- Lương Ngọc Thành.
- Có mạt tướng.
- Lập tức đốt pháo hiệu thông báo có quân giặc đánh lén... Tiểu Ất! Theo ta tới đại doanh Sương quân.
Dứt lời, Ngọc Doãn thúc ngựa khiến cho nó hí lên một tiếng dài rồi lao thẳng về phía đại doanh Sương quân.
Hà Nguyên Khánh cũng biến sắc vội vàng theo sát Ngọc Doãn.
Năm mươi quân kỵ bám theo hai bên Ngọc Doãn và Hà Nguyên Khánh. Tiếng vó ngựa trong đêm khuya khiến cho Triêu Dương môn tăng thêm phần lạnh lẽo.
Đại doanh Sương quân đóng cách đồi Phiền Gia chừng mười dặm.
Đồi Phiền Gia nằm bên cạnh Triêu Dương môn có địa thế tương đối cao, nhưng diện tích hơi nhỏ.
Quân đóng ở đây chỉ khoảng hai ngàn người. Nếu nhiều hơn sẽ trở nên chật chội. Cho nên đại doanh của Sương quân không đóng trên đồi Phiền Gia mà đóng ở khu đất trống về phía Bắc của nó. Lúc này đại doanh của Sương quân bốc lửa nghi ngút, người hô ngựa hý ầm ĩ.
Ngọc Doãn thúc ngựa đi vào trong đại doanh thì thấy nơi cửa không có một bóng người.
Trong đại doanh bóng người lay động. Một đám người mặc áo đen cầm đao sắc đang điên cuồng đuổi giết trong đại doanh. Còn trong doanh trại, quân Tống đang bỏ chạy trối chết. Mặc dù có một vài người cố gắng chống cự nhưng cũng chỉ biết vừa đánh vừa lui.
Ngọc Doãn biến sắc thúc ngựa vọt vào trong đại doanh.
Mắt thấy hai người áo đen lao tới ngăn cản, Ngọc Doãn ngồi trên lưng ngựa đột nhiên vung người sử dụng thuật bạt đao. Một tia sáng lóe lên kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết. Cả hai người áo đen bị chém thành bốn đoạn. Hà Nguyên Khánh cũng rút hai cây chùy thúc ngựa vọt qua Ngọc Doãn. Hai người dẫn năm mươi tên lính lao vào trong quân doanh của Sương quân.
- Chỉ huy sứ của các ngươi ở đâu?
Ngọc Doãn chém bay vài tên áo đen, giải cứu được hai tên lính quân Tống liền quát hỏi.
Một tên quân Tống thở hồng hộc nhưng không hề có chút sợ hãi.
Nghe thấy Ngọc Doãn hỏi vậy, y vội trả lời:
- Tiểu Ất! Quân giặc bí mật đánh úp, không thấy tung tích của chỉ huy sứ.
- Ngươi nhận ra ta?
- Tiểu Ất quên rồi. Tại hạ là Tất Tiến của Ngự Quyền quán.
Tất Tiến?
Cái tên này hơi quen nhưng không nhớ lắm.
Có điều Ngọc Doãn cũng không có thời gian để nhớ lập tức quát lên:
- Tất Tiến! Lập tức theo ta giết giặc. Nếu không theo kịp thì triệu tập binh lính lên tường thành chống địch.