Tống Thì Hành

Chương 395: Vây hãm Khai Phong (7)

Mùng mười tháng giêng năm Tĩnh Khang thứ nhất, phần lớn quân Kim vượt sông tới thành Khai Phong.

Hoàn Nhan Tông Vọng đốc suất ba vạn binh mã hạ doanh trại ở Mưu Đà cương xong liền gọi Quách dược sư tới hỏi tình hình chiến sự.

Vốn chiến sự đang diễn ra với thế như chẻ tre đột nhiên rơi vào tình trạng giằng co.

Tìm hiểu nguyên nhân thì hoàn toàn là do trong hai ngày qua, Ngọc Doãn đốc chiến ở trấn Quách Kiều khiến cho đám người Nữ Chân vốn không tuân theo kỷ luật có chút sợ hãi. Đặc biệt khi Ngọc Doãn sử dụng chưởng tâm lôi ở trấn Quách Kiều khiến cho người Nữ Chân cảm nhận được sự sợ hãi. Hoàn Nhan Tông vừa mới tới liền hỏi tình hình để nắm được tin tức một cách chuẩn xác.

- Điện hạ! Quân địch đang hừng hực khí thế. Nếu tấn công mạnh chỉ sợ sẽ gặp tổn thất nặng nề.

Sau trận chiến đêm qua, Quách Dược Sư không hề còn có sự tự tin như trước. Ngay cả lời nói của y cũng có chút do dự.

Sắc mặt của Hoàn Nhan Tông Vọng hơi trầm xuống:

- Tại sao Quách tướng quân lại nói vậy?

Từ xưa tới nay hành quân đánh trận có đâu lại không chết người... Nay ta xâm nhập vào đây đã không còn đường lui. Ta nghe người ta nói người Nam từng có một vị lực sĩ khi bị quân địch đuổi theo đã đục chiến thuyền, đập nồi cơm rồi sau đó lấy hết can đảm quyết chiến với đối phương mà thu được toàn thắng. Hôm nay, ta sẽ noi theo vị lực sĩ đó mà quyết chiến với người Nam.

Ngay từ đầu Quách Dược Sư còn ngơ ngác nhưng sau đó cũng hiểu được ý của Hoàn Nhan Tông.

Chuyện y nói chẳng phải là khi nhà Tần yếu đi, Tây Sở bá vương Hạng Võ đập nồi dìm thuyền hay sao? Có điều vị đại thái tử này cũng chỉ biết đại khái, không rõ lắm về cái điển tích đó. Cũng khó trách. Người Nữ Chân trước đây thường sinh sống trong Bạch sơn, hắc thủy làm sao mà nắm được nhiều điển cố của nhà Hán? Chưa nói Hoàn Nhan Tộng Vọng cũng không biết nhiều chữ cho lắm.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong, trầm ngâm một lúc liền hỏi:

- Quách tướng quân! Mật thám trong thành có đưa tin tới không?

- A?

- Viên chủ tướng trấn thủ trấn Quách Kiều là ai?

Còn có thứ hỏa khí mà chúng sử dụng có lai lịch như thế nào?

Quách Dược Sư vội nói:

- Bẩm điện hạ! Chủ tướng trấn chủ trấn Quách Kiều đã tìm hiểu ra. Y là một tên Binh Mã Sử tên là Ngọc Doãn. Nghe nói người này rất nổi danh. Trong hai năm, y từ một tên lưu manh đã trở thành một danh sĩ phủ Khai phong. Có điều thứ hỏa khí mà hắn sử dụng thì mật thám lại không điều tra ra được. Y từng hỏi đám tác giám nhưng cũng không biết tin tức của thứ hỏa khí này.

Dứt lời, Quách Dược Sư do dự một chút rồi nói:

- Hay là chúng ta chờ thêm một chút? Nói không chừng hôm nay sẽ có tin tức đưa về.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe thấy vậy thì ánh mắt trở nên sáng ngời.

Y đi đi lại lại trong trướng một lúc rồi bật cười.

- Truyền lệnh ta! Chuẩn bị công thành.

- Điện hạ...

Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay ngăn lại:

- Quách tướng quân quá cẩn thận. Thật ra tin tức mà mật thám đưa về đã có đáp án... Nếu ngay cả Tác giám cũng không nắm được lai lịch của thứ hỏa khí này, không biết Ngọc Doãn tìm ở đâu ra thì chắc chắn chưa được quân Tống sử dụng rộng rãi. Hoặc có thể nói số lượng hỏa khí đó cũng không nhiều, cơ bản không thể sử dụng số lượng lớn trong quân... Điều ta lo lắng đó là quân Tống được trang bị một lượng lớn thứ hỏa khí đó. Nếu không phải vậy thì có gì phải sợ hắn?

Quách Dược Sư liên tục gật đầu:

- Lời điện hạ nói rất đúng.

- Ha ha! Quách tướng quân quan tâm quá sẽ loạn. Không thể trách được.

Nhưng ta thật sự có hứng thú đối với Ngọc Doãn... Khi chưa xuất chinh, ta có nghe người ta nói qua rằng mặc dù người đó xuất thân từ phố phương nhưng đúng là có bản lĩnh. Chẳng những tài đánh đàn cao siêu mà còn là người sáng lập ra tuần san đại Tống nhiều lần bàn luận về chuyện của quân Kim chúng ta. Lúc trước, Tiêu đại phu từng có ý lôi kéo người này nhưng không có cơ hội.

Ta vẫn nghĩ hắn chỉ là một tên trói gà không chặt nhưng không ngờ còn biết điều binh khiển tướng... Hắn đánh bại chúng ta ở trấn Quách Kiều, mặc dù chỉ là trận thắng nhỏ nhưng cũng đủ làm cho chúng ta phải thay đổi cách nhìn. Hai trận chiến làm cho tốc độ hành quân của chúng ta chậm lại, đồng thời khiến cho sĩ khí quân Tống tăng lên. Không thể coi thường người này được... Có điều ta nghe nói, người tống không để ý tới hắn, thậm chí còn hãm hãi. Một vị hảo hán như vậy nếu có thể về với chúng ta thì đúng là chuyện tốt. Truyền lệnh của ta cho thám báo trong thành tìm hiểu nơi Ngọc Doãn đóng quân. Nếu có cơ hội ta muốn đích thân gặp gỡ Ngọc Doãn trước.

Quách Dược Sư vội nói:

- Điện hạ anh minh.

Tuy nhiên tròng lòng của y cũng sinh ra một sự hiếu kỳ thậm chí là ghen tị đối với Ngọc Doãn.

Bản thân y hiến xuất Yến sơn phủ, bày mưu tính kế cho Hoàn Nhan Tông Vọng, anh dũng xung phong nhưng cũng không có được sự đánh giá của Hoàn Nhan Tông Vọng giống như đối với Ngọc Doãn.

Điều này khiến cho Quách Dược Sư thầm không phục.

Y quyết định trong trận chiến tiếp theo sẽ thể hiện thủ đoạn của mình.

Đúng là hiện nay quân Kim trở nên cô độc. Nếu không đánh hạ được Khai Phong thì cũng phải khiến cho lão Triệu quan gia kia sợ hãi mới được.

Nếu không làm cho lão Triệu quan gia kia sợ hãi thì quân Kim chắc chắn gặp nguy hiểm.

Đừng có thấy Hoàn Nhan Tông Vọng không biết chữ, cũng không đọc nhiều binh thư mà coi thường. Quyết định của y hoàn toàn phù hợp với binh pháp. Tấn công Khai Phong chỉ là giải, uy hiếp lão Triệu quan gia mới là thật...

Mặc dù vừa ghen tị Ngọc Doãn nhưng Quách dược Sư cũng lại càng thêm sợ hãi và kính nể đối với Hoàn Nhan Tông Vọng.

Quách Dược Sư lĩnh mệnh đi ra ngoài. Trong trướng chỉ còn lại một mình Hoàn Nhan Tông Vọng.

Y ngồi trong trướng một lúc đột nhiên trầm giọng quát:

- Người đâu.

- Nô tài Mưu Lương Hổ! Xin chủ nhân ra lệnh.

Hoàn Nhan Tông Vọng trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ:

- Ta có một cái mệnh lệnh cần để cho Hồng Ngọc Hồ Ly biết.

Mưu Lương Hổ! Ngươi có dám lẩn vào thành để đưa tin cho ta không?

Mưu Lương Hổ này cung không phải là kẻ mà Ngọc Doãn giết chết ở Mạc Bắc.

Trên thực tế, người Nữ Chân không có chữ viết nên tên có nhiều cái trùng nhau. Có Hoàn Nhan Mưu Lương Hổ, San Man Mưu Lương Hổ hay Bùi San Mưu Lương Hổ. Mặc dù họ khác nhau nhưng tên thì trùng nhau rất nhiều. Mà vào lúc này, Mưu Lương Hổ trong trướng chính là một viên mãnh tướng của nhà Hoàn Nhan, là người bên cạnh của Hoàn Nhan Tông Vọng. Y là người can đảm, thận trọng và có võ nghệ cao cường.

- Nô tài sẽ không phụ sự trông đợi của chủ nhân.

Mưu Lương Hổ quỳ trên đất, nói lớn.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Nếu vậy ngươi ghé tai lại đây.

.........

Tới giữa trưa, quân Kim bắt đầu phát động tấn công phủ Khai Phong.

Quách Dược Sư tự mình đốc chiến, lệnh cho Tào Vinh, Mãnh An Bột Cận Đại Thát Bất Dã và Mãnh An Bột Cận Hoàn Nhan Hoạt Nữ dẫn binh mã bản bộ tấn công mạnh đối với cửa Vệ Châu, Phong Khâu và Toan Tảo. Lần này, Quách Dược Sư không hề có hành động thử khiến cho quân thủ thành trở tay không kịp. Cửa Vệ Châu suýt nữ bị Đại Thát Bất Dã phá được. Cũng may quân thủ Vệ Châu phản ứng kịp thời mới có thể giúp cho nơi này chuyển nguy thành an.

Dại Thát Bất Dã là người Bột Hải, hậu duệ của vương thất Bột Hải. Y là một trong những ái tướng của Kim thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Người này có mưu trí xuất chúng nhưng không có sự kiên nhẫn. Trận chiến ở cửa Vệ Châu nếu Đại Thát Bất Dã tiếp tục tấn công mạnh thì không chừng đã có thể phá được. Nhưng sau khi quân Tống liều mạng phản kích, Đại Thát Bất Dã thấy binh lính của mình tổn thật nặng liền xuất hiện sự e ngại, hạ lệnh thu binh, chờ sau khi nghỉ ngơi sẽ tiếp tục tấn công, bở lỡ cơ hội tốt nhất để phá thành.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ là con trai của Hoàn Nhan Lâu Thất. Xưa nay y vẫn nổi danh dũng mãnh, được Hoàn Nhan Tông Vọng trọng dũng.

Y tấn công cửa Phong Khâu khiến cho nó chịu áp lực lớn.

Cũng may Lý Cương tự mình đốc chiến nên quân Tống mới giữ được cửa Phong Khâu.

Trong suy nghĩ của Quách Dược Sư thì ba cánh quân yếu nhất chính là Tào Vinh. Nhưng diễn biễn lại nằm ngoài suy nghĩ của y. Trong lúc hai cánh quân của Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ đang giằng co thì cánh quân của Tào Vinh lại phá được cửa Toan Tỏa mà vào trong thành.

Cũng may Lý Cương nhận được tin kịp thời dẫn người hầu cận tới cửa Toan Tảo trợ giúp.

Đám người hầu cận bên cạnh Lý Cương có khoảng một ngàn hai trăm người, ai nấy đều có tài bắn cung như thần.

Khi những người đó tới cửa Toan Tảo lập tức dùng mưa tên áp chế quân Kim. Tào Vinh dưới làn mưa tên của quân Tống bị trúng ba mũi tên, suýt chết. Tới khi quân Kim tới cứu viện, quân lính của Tào Vinh bị quân Tống đẩy khỏi cửa Toan Tỏa, đồng thời bịt lỗ hổng lại.

Tình hình trận chiến hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Quách Dược Sư.

Nhìn thấy thời cơ tốt nhất bị bỏ qua, Quách Dược Sư dậm chân vỗ ngực hối hận.

Y quên mất, Tào Vinh có mối thù giết con với quân Tống, lại thêm gã muốn nhân cơ hội này lập được công lao cho nên là công kích gần như liều mạng.

Kết quả cánh quân không được coi trọng nhất lại phá được thành đầu tiên.

Đáng tiếc Quách Dược Sư phái quân tới chi viện không kịp thời khiến cho Tào Vinh thất bại trong gang tấc, bản thân bị trọng thương, hôn mê.

Nhìn thấy Tào Vinh không còn đánh được nữa, Quách Dược Sư đành phải đổi tướng đưa Mãnh An Bột Cận Hoàn Nhan A Lỗ Bổ tới đốc chiến cửa Toan Tảo.

Mùng mười tháng giêng! Suốt trong một ngày, gần như cả nửa tòa thành chìm trong máu tươi. Mặc dù quân Tống dựa vào cung nỏ và tường thành kiên ố chống đỡ nhưng quân Kim quá hung hãn, gần như là liều chết tấn công.

Tiếng Phích Lịch pháo nổ vang rung chuyển cả bầu trời.

Ngay cả Triệu Hoàn ở trong nội cung cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh trong không khí.

Với sắc mặt trắng như tờ giấy, Triệu Hoàn đang đi tới cung Duyên Phúc, nghe thấy tiếng hò hét ở của Toan Tảo mà hết hồn.

Nhưng thái tử Triệu Kham lại thể hiện một sự can đảm. Mặc dù sắc mặt y cũng trắng bệch nhưng vẫn có thể đứng thẳng trên tường thành.

- Bệ hạ! Vừa mới nhận được chiến báo tình hình chiến sự hết sức khốc liệt. Quân giặc tấn công hung hãn khiến cho quân thủ thành của chúng ta bị tổn thất nặng nề.