Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 45: Lục đại Thiên Binh

Một đường tiến về phía trước, Cơ Trường Không cũng không phải động tay lần nào nữa. Nơi chôn cất Cự đầu mà dường như ngoài Tinh Thần Chi Lực ra thì giống như ko còn một thứ bảo vật nào khác. Cho dù là ngẫu nhiên gặp được một thời không thì cũng đã mục nát không sử dụng được.

Quan trọng nhất là chỗ phân nhánh đã đến cái cuối cùng, Cơ Trường Không thoáng quan sát mới chậm rãi đi ra bên ngoài. Bên ngoài thông đạo là một không gian bao la, giống như quảng trường đại điện. Xung quanh đại điện cũng có vài thông đạo chạy đến nơi này.

Bây giờ, trong không gian đại điện đã có ko ít người, nhìn kỹ lại thì chỉ sợ ko dưới 10 người. Hơn nữa, trong đám người ấy, hắn nhìn thấy Lâm Tôn Thiên và đoàn người tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành.

Ầm ầm, ầm ầm. . .

Cơ Trường Không đến cũng ko làm cho mọi người chú ý vì tất cả họ đang tập trung nhìn vào một vùng ánh sáng trên không trung đại điện.

Hắn hơi hơi quay người, khí tức toàn thân tản ra, toàn bộ cơ thể như là đột nhiên biến mất.

Có thể nói, nếu như ko có tận mắt nhìn thấy thì cho dù là nhân vật như Lâm Tôn Thiên cũng ko có cách nào cảm ứng được hắn. Phong bế toàn bộ lỗ chân lông, ngăn cách tất cả khí cơ, phương pháp thu liễm khí tức này dù ko phải là cao minh nhất nhưng cũng cực kỳ hữu dụng.

Cơ Trường Không quét mắt nhìn quanh, sau đó liền dừng lại trên mấy đạo ánh sáng đang bay múa trong màn sáng trên không trung kia. Nhìn xuyên qua màn mỏng hào quang, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy đạo ánh sáng đó, dường như là đao, mũi tên, thuẫn, giáp...

Thiên binh, không ngờ lại là Thiên binh

Cơ Trường Không vốn là sững sờ, rồi sau đó lại rất vui mừng.

Khó trách những người này kích động như thế, khó trách khi mình đến cũng ko có ai chú ý đến. Thì ra là nếu đến được nơi này thì có thể chạm tay vào Thiên binh, chuyện này quả thực là làm người ta ngạc nhiên vô cùng.

Binh khí trong trời đất này chia làm năm loại là Thánh binh, Tổ binh, Thiên binh, Linh hải binh, Thần binh. Thánh binh chính là binh khí của Thánh nhân, bên trong chứa Chân linh, có thể làm nội tình trấn áp, uy áp thế giới. Nếu như nó có thể hoàn toàn sống lại thì có thể tương đương một vị Thánh nhân.

Đánh tan ngôi sao, quét ngang hoàng vũ, Thánh binh vĩnh viễn lưu truyền. Cho dù là qua thời gian dài cũng ko thể bị huỷ diệt.

Mà Tổ binh và Thiên binh theo thứ tự là binh khí Tôn tổ và Thiên nhân, cũng là thần uy vô lượng, hiếm thấy được, có uy năng vô thượng.

Còn như Linh hải binh, đó là bảo vật tu giả Đạp hư trở lên mới có thể tế luyện, cũng là thứ không tầm thường, đã sinh ra trí thông minh, không phải chuyện đùa. Nếu ko phải chủ nhân, trừ phi dùng vũ lực áp đảo, bằng không thì không cách nào thu phục được nó.

Tương đối mà nói Thần binh ngược lại là vật bình thường, cắt kim đoạn ngọc, đánh đâu thắng đó, trong mắt phàm nhân đã là Thần khí nhưng đối với tu giả thì cũng không được coi vào đâu.

Thần binh thì cũng thôi, nhưng từ Linh hải binh thì lại khác biệt, đặc biệt hiếm thấy.

Binh khí chân chính có thể đạt tới trình độ nhất định thì cần chất liệu không bình thường. Có thể nói, chất liệu sẽ quyết định khả năng cao nhất một binh khí. Vật liệu của Thánh có thể chế tạo Thánh binh, tượng tự, vật liệu Tôn tổ mới có thể chế tạo Tổ binh...

Thánh nhân chưa hẳn có Thánh binh, Tôn tổ chưa hẳn có Tổ binh, vì vật liệu khó tìm. Cho dù là bọn họ thì cũng ko nhất định có thể tìm được tài liệu có thể chế tạo binh khí cho riêng mình.

Cho nên từ xưa đến nay, Thánh binh được lưu lại có thể nói là ít càng thêm ít.

Thế lực bất diệt vì sao lại bất diệt? Bởi vì bọn họ có Thánh binh, mà đại Tông vương thành thì có nội tình trấn áp là Tổ binh. Đây là át chủ bài lớn làm cho bọn họ cao cao tại thượng.

"Thủ bút thật lớn!" Cơ Trường Không cảm thán.

Hắn nhìn ra được, Thiên binh này thực sự ko phải nguyên vẹn, chỉ là hình dạng phôi thai mà thôi. Nhưng mà phôi thai lại có tới sáu kiện, một Cự đầu có thể thu thập thật nhiều tài liệu như thế tất nhiên có đại cơ duyên.

Toàn bộ Yêu Huyết thành này đều chưa hẳn có thể tìm ra được nhiều tài liệu như vậy. Nhưng mà ở đây lại xuất hiện một lúc đến sáu kiện, hơn nữa, bên trong sáu đạo ánh sáng chói rọi đó có một cái bảo tháp đặc biệt sáng chói. Cái loại sáng chói rực rỡ này thì vượt xa tài liệu Thiên binh bình thường khác.

Hoả trong kim, kim trong hoả, Cơ Trường Không kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bảo tháp kia.

Ra đời trong lửa, rồi lại thoát thai từ lửa, không sợ hoả diễm, không thể phá vỡ, đây chính là hoả trong kim, chỉ có bị ngọn lửa Tuyên Cổ thiêu đốt trên vạn năm mới có thể cho ra đời bảo vật như vậy, vô cùng hiếm thấy.

Giá trị một món phôi khí như vậy cũng chỉ sợ hơn ngàn vạn linh thạch. Hơn nữa còn là có tiền mà ko mua được đồ vật như kia.

Không hổ là động phủ Vạn cổ cự đầu!

Oanh!

Hơn mười tu giả lại lần nữa công kích, màn sáng lắc lư một hồi nhưng tinh quang cuồn cuộn ko dứt hội tụ đến chỗ bị công kích làm cho màn sáng thuỷ chung lù lù bất động, ko thể phá vỡ.

Người ở đây đều trên Khai Mạch cửu trọng. Khai Mạch thập trọng xem ra yếu nhất, thập nhất trọng và thập nhị trọng có số lượng ko ít. Hơn nữa, trên Khai Mạch, cường giả Thiên Nhân cũng ko ít, tất cả đều là tinh anh thế hệ trẻ tuổi.

Hơn mười tu giả chia làm một nhóm, mỗi một nhóm được một trong tứ đại gia tộc cầm đầu, nhân số khá nhiều mà tầm mười người còn lại thì theo sát sau lưng Lâm Tôn Thiên.

Oanh, oanh. . .

Bị mọi người điên cuồng công kích, màn hào quang giữa không trung cũng đã trở nên ảm đảm hơn, bộ dáng lung lay như sắp vỡ, dường như sắp bị nghiền nát.

Mà một màn này diễn ra, bầu ko khí trong đại điện trở nên cổ quái. Vốn dĩ còn nương tựa vào nhau quá chặt chẽ trong công kích, nhưng cũng không hẹn mà cùng nhau phân tán, trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ cảnh giác.

Chim bay hết sức, cung tốt ẩn núp, thỏ khôn chết, chó săn nấu!

Những người này nhìn thì giống như hợp tác cung ra tay nhưng kỳ thật bọn họ đều có ý định riêng. Màn sáng ngăn cản hết nên ko có gì xảy ra nhưng bây giờ thì chân tướng đã phơi bày, ai mà ko muốn mượn cơ hội này đạt được chố tốt!

Cơ Trường Không nhàn nhạt nở nụ cười, tất nhiên hắn cũng nhìn ra tình thế trước mắt. Nhưng mà làm hắn kinh ngạc chính là hắn bỗng nhiên cảm ứng được từng đợt ba động kỳ dị từ mặt phải của một món bảo vật truyền đến, giống như đang triệu hoán hắn.

Món bảo vật đó cũng ko xuất chúng, thậm chí có thế nói là kém nhất, hào quang ảm đạm không nói đi, lại còn chứa khí tức mục nát, gần như sẽ ko ai xem trọng.

Có ý tứ, cảm ứng được sáu huyệt vị trong cơ thể rung động, Cơ Trường Không giống như có thâm ý mà nở nụ cười

"Mau, nhanh mau, muốn vỡ ngay rồi." Lâm Tôn Thiên ở một bên thúc giục.

Sắn mặt y hiện vẻ tham lam, kích động ko thôi, cả người giống như vì quá hưng phấn mà rung rẩy.

Đây chính là tài liệu Thiên binh, nhất là 'hoả trong kim', trân quý vô cùng, cho dù với thân phận của y cũng ko thể có được. Nếu có được nó, sau đó đem đi kính hiến cho một vị đại nhân vật nào đó thì bản thân 'tiền đồ vô lượng rồi'.

Màn sáng càng ngày càng ảm đạm, mà tâm mọi người cũng kích động hẳn lên. Thậm chí một số người đã lén lấy ra vũ khí.

Nhưng mà ngay khi mọi người đánh ra một quyền cuối cùng thì một đạo thân ảnh bỗng trực tiếp xuất hiện rồi chụp vào hai trong số sáu bảo vật. Tốc độ của người nọ không nhanh nhưng vừa vặn chọn đúng thời điểm.

Một hơi không dừng, mọi người ko kịp phản ứng.

Giống như lúc thi chạy, còn chưa có tín hiệu chạy, và ngươi còn chưa chuẩn bị tư thế tốt thì người ta đã phát tín hiệu rồi.

Nói thẳng ra là vì tâm lý chênh lệch, trong tiềm thức mọi người, họ đều cho rằng ngay khi màn sáng bị nghiền nát thì sẽ ko có người ra tay, cho nên ai cũng tích xúc lực lượng, kéo khí thế, đợi đến lúc màn sáng bị nghiền nát rồi thì sẽ ra tay.

Bây giờ Cơ Trường Không ra tay, mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị, rõ ràng ràng để hắn thuận lợi tiếp cận màn sáng.

"Hỗn đản!"

Lâm Tôn Thiên gầm lên giận dữ. Y đã sớm coi bảo vật đó là của mình, không để người khác nhúng tay, mà bây giờ Cơ Trường Không bỗng ra tay, tất nhiên làm y giận dữ. Nhất là người ra tay lại là một con kiến nhỏ bé, thì lại càng tức giận ko thôi.

Nhưng mà, ngay khi y chuẩn bị ra tay thì lại tình táo trở lại.

Quả nhiên là thổ dân, xuất thân từ nơi nhỏ bé. Màn sáng ko vỡ thì ko cách nào lấy được đồ vật trong đó, một chút kiến thức tầm thường này ai cũng biết. Thôi được, đợi sáu cái đều quay về lại với bản thể rồi sẽ tự tay chém chết ngươi. Đến lúc đó cho dù là bọn người Liễu Chiến cũng ko có lý do gì để ngăn cản, bằng ko sẽ đắc tội với mọi người...

Nghĩ đến đây, Lâm Tôn Thiên lập tức bình tĩnh thờ ơ lạnh nhạt trở lại.

Tu giả xung quanh cũgn có ý nghĩ như vậy, màn sáng bị phá, Cơ Trường Không gấp gáp như vậy cũng không quá đáng, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

"Buồn cười thật, ở đâu chạy ra đồ nhà quê như hắn, một chút hiểu biết cũng ko có..."

"Đúng vậy, thật sự là buồn cười. Như thế này nhất định phải đem hắn rút gân lột da, nghiền xương thành tro..."

"Cũng tốt, để hắn đi thử một chút, nói không chừng còn có các loại cấm chế tồn tại. Dù sao thì bất kể như thế nào hắn đều phải chết ko thể nghi ngờ..."

Từng người hoặc là bi ai, hoặc là cười nhạo mà nhìn hắn, như đang nhìn kẻ tiểu nhân. Hơn mười người tu giả, bọn người Liễu Chiến, lo lắng thì những người còn lại đều cười lạnh, chờ đến màn hay.

Cơ Trường Không đương nhiên biết rõ ý nghĩ của bọn họ nhưng mà hắn cũng ko thèm để ý, chân chính buồn cười con ko biết là ai đây!