Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 44: Âm mưu

"Ngươi, ngươi giết bọn họ. . ." Miệng lưỡi Lâm Tứ phát khô, không biết nên nói cái gì, ngập ngừng cả buổi mới nói ra một câu nói thừa.

"Đúng vậy, ta giết." Cơ Trường Không nghiêm trang đáp lại, nhưng loại nghiêm trang này mới thật sự khiến người ta sợ hãi. Hắn chậm rãi rút nắm đấm từ trong cơ thể tu giả kia ra, kéo theo thịt vụn và máu tươi, thậm chí nội tạng nóng hổi còn toả ra bạch khí.

Sắc mặt Lâm Tứ tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy thành dòng, trơ mắt nhìn Cơ Trường Không đại khai sát giới, đem hơn mười tu giả liên tục đánh thành thịt vụn. Chuyện này làm cho y thật sự có cảm giác đối mặt với ác ma, dường như sau một khắc nữa liền tử vong.

Trên thực tế, nếu trong lòng ko nhớ bản thân mình là nô bộc của Lâm Tôn Thiên thì y đã quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ từ lâu rồi.

Sự kiêu ngạo, ý niệm cầu sống rõ ràng lại do vì mình là nô bộc của người sát mà còn giữ lại được. Đây là sự châm chọc cỡ nào? Dù là vậy, nội tâm của y lúc này cũng đã tràn đầy sự sợ hãi.

"Đừng, đừng giết ta." Rốt cuộc thì Lâm Tứ nhịn ko được áp lực mà bắt đầu điên cuồng gào to.

Bình thường y có thể 'cáo mượn oai hùm', có thể dựa vào thân phận của Lâm Tôn Thiên mà tuỳ ý làm bậy nhưng y chưa từng gặp qua tình cảnh thảm liệt như vậy. Y đã sống sống an nhàn sung sướng quá lâu nên tâm trị bị che mờ, hoàn toàn ko biết phải làm sao?

"Giết ngươi? Ko cần. Mang theo thứ này cút về bên cạnh Lâm Tôn." Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười, cơ bắp toàn thân chấn động theo từng giây trôi qua. Nếu ko để ý thì quanh thân hắn có một màn sáng hình thành từ khí kình, ngăn trở hết thảy mọi bụi bẩn.

Sự mạnh mẽ như vậy ko chỉ biểu hiện ở bên ngoài, ngay cả bên trong thân thể hắn cũng là như thế. Hắn có thể nuốt một lượng lớn đồ ăn, cường hãn tiêu hoá, đem toàn bộ năng lượng hấp thu, loại trừ tạp chất, thôn phệ toàn bộ dinh dưỡng.

Gọi là bách độc bất xâm tuy có chút khoa trương nhưng độc dược bình thường cũng ko làm gì được hắn.

"Mang, mang cái gì?" Lâm Tứ run rẩy hỏi. Y rất muốn trấn định, ko rung rẩy nhưng lòng nghĩ được như vậy mà thân thể lại ko làm được.

"Rất nhanh sẽ biết." Cơ Trường Không mỉm cười, bàn tay phải hơi mở, một cỗ đại lực cuồn cuộn bỗng nhiên xuất hiện. Trong không trung, một bàn tay vô hình hung hăng tung trảo đến cổ của Lâm Tam.

Nửa cánh tay hoàn toàn nát bấy, tâm trí bị đoạt, dù Lâm Tam có tu vi Thiên Môn nhất trọng thiên cũng ko thể nào phản kháng.

"Ta, Thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi. . ."

Rặc rặc!

Không chờ Lâm Tam mở miệng cầu xin tha thứ, Cơ Trường Không liền nắm tay vặn gãy cổ của hắn. Mặt mũi Lâm Tam tràn đầy kinh hãi, miệng rộng khẽ nhếch lên, trước khi chết dường như còn có lời chưa thể nói ra, chỉ tiếc, y ko có cơ hội.

"Đừng giết ta, đừng giết ta, ta là người của thiếu gia, không nên. . . Ta nguyện ý nói cho ngươi biết âm mưu Lâm Tôn Thiên. Van cầu ngươi, chỉ cần không giết ta thì moi chuyện đều được..."

Cơ Trường Không ko lưu tình mà chém chết Lâm Tam chỉ trong nháy mắt nên đã doạ y sợ gần mất mật. Y nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa, cả người nằm rạp dưới chân Cơ Trường Không gào khóc, cầu xin tha thứ; cái mông cao cao đưa qua lại thoạt nhìn như một con đại cẩu lông đen vậy.

Ân!

Cơ Trường Không hơi sững sờ, âm mưu, đã thế còn liên quan đến Lâm Tôn Thiên. Điều này làm cho hắn có cảm như bị một chiếc bánh có nhân đập trúng người.

"Nói, Lâm Tôn Thiên có âm mưu gì? Chỉ cần ngươi nói rõ ngọn nguồn, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng." Cơ Trường Không lãnh khốc cười.

"Ta, ta nói thì ngươi thật ko giết ta, là..."

Phốc!

Cơ Trường Không vung chân đá một cước vào Lâm Tứ làm y bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi thật xa.

"Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả, nói thì có thể còn có một con đường sống, không nói thì chỉ có chết." Cơ Trường Không theo sát tới, cả người mang khí thế đè áp xuống, khủng bố vô biên. Lâm Tứ chỉ cảm thấy trước mắt như xuất hiện một toà núi to, cao không nhìn thấu, sâu ko lường được.

"Vâng, vâng." Trong mắt y hiện lên vẻ kinh sợ càng nồng đậm, ko dám cò kè mặc cả nữa.

"Nói đi, một chút cũng không được bỏ sót. Chỉ cần ngươi nói sự thật, ta lập tức thả ngươi, yên tâm, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ, bổn toạ sẽ ko nuốt lời." Cơ Trường Không mỉm cười ôn hòa nói. Tuy là mỉm cười nhìn Lâm Tứ nhưng ánh mắt rất tàn khốc, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là hy vọng a!

"Là như vậy, Thiếu gia, à không, là Lâm Tôn Thiên, y chuẩn bị một mẻ hốt gọn tất cả thế hệ trẻ tuổi của Yêu Huyết thành, rất nhiều người của y cũng đã tiến vào nơi này, hơn nữa, họ còn có bố trí ở chỗ sâu nhất..."

"Cái gì?" Đầu óc Cơ Trường Không trống rỗng.

Hắn cảm giác được bản thân đã vướng vào một âm mưu lớn khó lường. Đây như là một ván cờ vây giữa Yêu Huyết thành và Chiến Hồn điện.

"Nói, một chút cũng cũng ko được bỏ qua." Cơ Trường Không nghiến răng quát.

Lâm Tứ co rụt đầu lại, sợ Cơ Trường Không sẽ giết mình. Y dùng toàn lực, toàn khả năng nói ra tất cả những chuyện mình biết, chỉ thiếu chút nữa y cũng đem chuyện màu sắc đồ lót của Lâm Tôn Thiên mà nói cho Cơ Trường Không biết.

Một ván cờ, thế lực lớn, âm mưu tính toán... không ngờ Lâm Tứ biết nhiều bí mật như vậy. Vậy có thể chỉ thấy được, Lâm Tôn Thiên cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

Để một người nô bộc không ra gì biết rõ nhiều thứ nhiều như vậy, bất luận ai thông minh một chút đều sẽ ko làm như vậy. Bời vì như vậy, rất dễ tự chui đầu vào rọ. Một khi nhược điểm bản thân bị bại lộ, như vậy, bản thân chỉ có chết.

...

Thật lâu sau, cuối cùng Cơ Trường Không cũng thời dài một hơi, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Hắn ko nuốt lời, Lâm Tứ sau khi nói xong, hắn liền cho Lâm Tứ mang theo thi thể Lâm Tam mà rời đi. Thi thể kia xem như là chiến thư hắn gửi cho Lâm Tôn Thiên, cũng là cảnh cáo.

Theo lý thuyết, lúc này hắn không những đột phá Thần binh thể Đại viên mãn, mà còn báo đáp lại cho kẻ thù một mũi tên, vậy thì nên cao hứng mới phải nhưng khi nghe xong được cái tin tức kinh thiên động địa kia thì hắn không thể cao hứng nổi.

Thật sự là tin tức này quá mức kinh người!

Từ chỗ Lâm Tứ hắn biết được động phủ này là do người cố ý mở ra, cũng ko biết do đâu mà Chiến Hồn điện đã sớm biết được động phủ này.

Mà bọn họ đối với Yêu Huyết thành và Chiến Hồn điện, là những thế lực lớn nơi đây, thì oán hận chất chứa đã lâu. Bọn họ đã ngấp nghé Yêu Huyết thành từ lâu, nhiều lần thăm dò nhưng ko thể thành công. Bây giờ muốn mổ mẻ hốt gọn thế hệ trẻ tuổi, như vậy chẳng phải là khí vận Yêu Huyết thành không có người kế thừa!

Có thể nói, một chiêu 'tuyệt hậu kế' này rất là ngoan độc. Nếu thành công, không chừng bọn họ đúng là có thể hoàn toàn chiếm được Yêu Huyết thành.

Tuy không biết tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành đến cùng có át chủ bài gì có thể đối kháng một cái thể lực bất diệt nhưng trước mắt có thể nhìn rõ, dường như trong ván cờ này Chiến Hồn điện đang chiếm được thượng phong.

Một ván cờ cỡ này, đừng nói là một tu giả Khai Mạch nho nhỏ, cho dù là Vạn cổ cự đầu cũng ko đáng để nhắc tới.

Một bên là thế lực bất diệt, truyền thừa từ Thánh nhân, liên tục trên trăm vạn năm không diệt. Một bên là thế lực lớn nhất ở phía đông Vô Tận Sơn Mạch, một thế lực siêu phàm đối kháng Yêu tộc qua vô tận năm tháng, cũng la fmột quái vật khổng lồ.

Cuộc chiến giữa bọn họ, chỉ cần có chút rung động cũng đủ làm hắn thịt nát xương tan, không chỗ trốn nhưng hiện giờ hắn muốn tránh cũng ko tránh được rồi!

Huống hồ, có vẻ như hắn còn thiếu nhân tình người khác. Tuy rằng chưa xác định nhưng hắn cũng có suy đoán phần nào đó.

"Khó trách tên gia hỏa Lâm Tôn Thiên kia lại đến nơi này để tìm bắt ta, hừ, lý do như vậy thật sự là có chút sứt sẹo." Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười, cảm thấy chính mình là một quân cờ ko có ý nghĩa trong ván cờ này, chỉ là để Chiến Hồn điện mượn cớ để đến chỗ này mà thôi.

"Nhưng vậy, nếu như ta đã biết thì ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thành công." Cơ Trường Không quét mắt nhìn thông đạo rồi sau đó cất bước rời khỏi.

...

"Ngươi nói Lâm Tam chết rồi, người mang đến đều chết hết? Mà tên tạp chủng kia rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều so với các ngươi?" Như ngọn núi lửa bộc phát, khí tức đang nổi lên, thi thể Lâm Tam ở một bên, mà Lâm Tứ thì là toàn thân run rẩy.

"Là, là như vậy, không biết chuyện gì xảy ra, tiểu tử kia bỗng nhiên, bỗng nhiên. . ."

"Tạp chủng, ta muốn giết ngươi. . ." Không chờ Lâm Tứ nói xong, một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ quanh thân Lâm Tôn Thiên truyền ra, sóng âm đáng sợ chấn động, từng đạo hào quang lập loè, cho dù là ai thì cũng có thể nhìn là biết Lâm Tôn Thiên đang 'lửa giận ngút trời'.

Tiếng gầm cuồn cuộn chấn động bốn phía, tu giả xung quanh hoảng sợ ko dám lên tiếng. Nhưng mà suy cho cùng, nội tâm bọn họ nghĩ như thế nào thì chỉ có bọn họ biết!

"Tốt, tốt, một con kiến nhỏ bé cũng dám ngỗ nghịch bản toạ. Nhưng mà ngươi đã dám tiến vào phần mộ này, vậy thì theo chân bọn họ mà chết đi." Thật lâu sau, Lâm Tôn Thiên mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Y âm lãnh đảo mắt nhìn qua bốn người Yêu Huyết thành, sau đó rời đi.