Tiên Ngạo

Chương 455: Vực Ngoại Ma Thần

Phản ứng của Cửu Đầu Độc Long khiến mọi người kinh ngạc sững sờ, không ngờ nó vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành đã quay đầu bỏ chạy. Tuy rằng thân hình nó khổng lồ nhưng khi đã chạy lại nhanh như nước chảy mây trôi, vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã chạy được bảy, tám dặm đường, hoàn toàn bỏ mặc đám hậu duệ Dị tộc của mình.

Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, kiếm quang chợt lóe, bay tới trước mặt chặn đường Cửu Đầu Độc Long, cười nói:

- Đừng đi vội, chúng ta tâm sự với nhau một chút. Da của ngươi rất tốt, chín đầu hẳn là đủ dùng làm pháp khí. Nào, chúng ta cùng thương lượng với nhau, cho ta mượn những thứ kia sử dụng.

Cửu Đầu Độc Long kia nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, bất chợt lăn tròn một vòng, lập tức hóa thành một tên tiểu tướng khoác bào trắng diện mạo anh tuấn, đầu đội một chiếc ngân khôi cũ rách, thân khoác một bộ chiến giáp sáng ngời, ngoài khoác chinh bảo bằng gấm, lưng đeo thắt lưng bằng da tê giác. Tay y cầm một cây Nguyệt Nha Sạn, chân đi giày da heo.

Đột ngột y quỳ sụp xuống, lớn tiếng kêu lên:

- Tiên sư, dừng tay, ta không phải là Dị tộc, ta là Phật tiền Hộ pháp của thượng môn Kim Quang tự ở đầm Bích Ba, Loạn Thạch sơn, hoàn toàn không phải là Dị tộc, xin tiên sư chớ hiểu lầm.

Dư Tắc Thành sửng sốt ngây người, nhìn kỹ lại trên khôi giáp tên này quả thật có tiêu ký Phật môn, thật sự không giống với Dị tộc, bèn hỏi:

- Ngươi là Phật tiền Hộ pháp, vì sao lại ở nơi này. Nói, rốt cục là chuyện gì, ta chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu có nửa lời nói dối, chớ có trách ta... Nguồn truyện: Trà Truyện

Thiếu niên do Cửu Đầu Độc Long hóa thành vội vàng nói:

- Ta quả thật xuất thân thượng môn Kim Quang tự ở đầm Bích Ba, Loạn Thạch sơn, bất quá... bất quá nhiệm vụ của ta là làm Phật tiền Hộ pháp trước sơn môn, khiến cho thiện nam tín nữ tới dâng hương cảm nhận được Phật pháp hùng mạnh..

- Thật ra chỉ là tên giữ cửa, đứng gác nơi đó còn phải ăn chay, thật sự khó lòng chịu được.

- Rốt cục vào ngàn năm trước Kim Quang tự gặp phải cường địch đánh tới trước cửa, từ trên xuống dưới hỗn loạn vô cùng. Ta tìm được cơ hội chạy trốn, trời xui đất khiến sao chạy tới nơi này, vốn muốn ăn thịt bọn Dị tộc kia một bữa cho thật đã. Không ngờ chúng gọi ta là tổ tiên Cửu Đầu Độc Long gì đó, tỏ ra cung kính vô cùng, thưởng xuyên dâng lên đồ cúng.

- ở nơi này có người cúng bái, ta cứ việc ăn rồi ngủ, thức dậy lại ăn, biết tìm đâu một chỗ tốt như vậy, cho nên ta mới ở lại đây ngàn năm.

- Tiên sư, ngài xem ta ngàn năm qua chưa hề ăn một người nào, ta chỉ ăn Dị tộc, không trái đạo trời, không phải tà ma yêu quái, xin đừng giết ta. Ta có thể dâng mảnh vỡ nguyên thần cho ngài, canh giữ động phủ cho ngài, ra sức làm trâu làm ngựa vì ngài.

Dứt lời Cửu Đầu Độc Long lạy sụp xuống, chỉ cần Dư Tắc Thành thu lấy mảnh vỡ nguyên thần của y, hắn hoàn toàn có thể thông qua mảnh vỡ nguyên thần này định sinh tử của Cửu Đầu Độc Long chỉ trong một niệm, xem như Cửu Đầu Độc Long hoàn toàn thần phục Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút cảm thấy nếu thu nhận yêu này, nhất định y sẽ biết được chút manh mối về Tiên Thiên Linh Bảo kia, cho nên mới nói:

- Được rồi, đã ngàn năm qua ngươi chưa từng hại phàm nhân, ta sẽ thu nhận tên Phật tiền Hộ pháp ngươi, bất quá...

Dư Tắc Thành xoay người nhìn về phía đám Dị tộc, không cần nói cũng thừa hiểu. Muốn thần phục vậy phải lập công đầu, phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ, hiện tại là lúc xem biểu hiện của Cửu Đầu Độc Long.

Cửu Đầu Độc Long quay lại nhìn đám Dị tộc lúc này còn đang kinh ngạc sững sờ, khẽ cắn môi, xoay mình biến hóa, lại hóa thành Cửu Đầu Độc Long khổng lồ. Y đưa mắt nhìn đám Dị tộc với vẻ mặt vô cùng hung tợn, chuẩn bị động thủ.

Nhưng y vẫn ngập ngừng do dự, sau đó đột ngột quay lại nói với Dư Tắc Thành:

- Tiên sư, bọn họ cung phụng ta ngàn năm qua, ta không giúp bọn họ thì chớ, hiện tại còn giết họ, không khỏi bất nhân bất nghĩa. Ngài muốn giết cứ giết, loại chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy. Ngao Ngữ ta không làm được!

Dư Tắc Thành nhìn y, không ngờ y cũng còn có được ba phần nghĩa khí, đột ngột phóng xuất một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật lên người y. Ngao Ngữ này quả thật sợ hãi Dư Tắc Thành. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật lập tức thành công. Dư Tắc Thành liền biết tất cả suy nghĩ trong đầu y.

Trong chín đầu của Ngao Ngữ có chín ý niệm quay cuồng, không ngừng tranh đấu với nhau, không thể phân rõ rốt cục chúng nghĩ gì. Bất quá có một điểm hết sức rõ ràng, chúng vô cùng e ngại Dư Tắc Thành, bởi vì người năm xưa đánh lên Kim Quang tự cũng mặc pháp bào giống hệt Dư Tắc Thành. Người nọ một mình một kiếm đánh cho Kim Quang tự rối tung, sơn môn sụp đổ.

Những thần thú khác cũng là Phật tiền Hộ pháp như Ngao Ngữ chết la liệt dưới kiếm người này. Bất kể là Thâm Uyên Hắc Long, Tuyết Địa Băng Long hay Tử Viêm Phượng Hoàng, tất cả không chịu nổi một đòn dưới kiếm quang kia.

Khi đó y chỉ là một tiểu long, người kia không thèm ra tay với y, chỉ đi tới trước cửa chùa xuất ra một kiếm. Kim Quang tự hết sức hùng mạnh trong lòng y lập tức sụp đổ, các Đại sư lúc trước vô cùng ngưỡng mộ, lúc này bỏ chạy vắt giò lên cô. Lập tức thế giới của y sụp đổ, bèn nhân cơ hội này bỏ trốn.

Cho nên lần này nhìn thấy Dư Tắc Thành, thấy pháp bảo Hiên Viên kiếm phái, y lập tức nhớ tới quá khứ, quên rằng mình đã không còn là tiểu long năm xưa, có thể đánh được một trận. Nhưng y hoàn toàn không còn chiến ý, sợ tới nỗi tan gan vỡ mật, không dám đánh cùng Dư Tắc Thành một trận.

Người đánh vào Kim Quang tự kia. Dư Tắc Thành nhìn qua quen thuộc vô cùng, rất giống với Tứ sư huynh Tinh Thần của mình. Bất chợt Dư Tắc Thành đã biết người đó là ai, năm xưa cướp cây Bồ Đề ở Thiên Mục tông. Kim Quang tự cũng nằm trên tuyến đường này, tám phần mười cũng là do sư tổ mình làm.

Chín ý niệm trong đầu Ngao Ngữ không ngừng tranh chấp, có ý niệm muốn đánh lại Dư Tắc Thành, có ý niệm muốn giết chết Dị tộc, có ý niệm muốn chạy trốn giữ mạng, có ý niệm không muốn vong ân phụ nghĩa, chính y cũng không biết nên làm gì.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Được rồi, coi như ngươi cũng có tình có nghĩa, năm xưa người đánh Kim Quang tự chính là sư tổ của ta, chúng ta cũng coi như hữu duyên, dâng nguyên thần lên đây, sau đó đứng sang bên cho ta.

Vừa nghe những lời này, lập tức những ý niệm đang tranh chấp trong đầu Ngao Ngữ lắng xuống. Trên mỗi chiếc đầu của y bay ra một điểm quang hoa, sau đó tụ tập lại, rơi vào tay Dư Tắc Thành. Đây là mảnh vỡ nguyên thần của nó, Dư Tắc Thành có thể bằng vào thứ này quyết định sinh tử của nó.

Dư Tắc Thành cất mảnh vỡ nguyên thần đi, nói:

- Ngươi đứng sang bên đi thôi, ít nói lại, ngoan ngoãn một chút.

Cửu Đầu Độc Long này là chỗ dựa lớn nhất của Dị tộc, là vũ khí bí mật của chúng, không ngờ vừa gặp cường địch đã quay người đầu hàng. Chuyện này khiến cho tất cả Dị tộc đều ngẩn ngơ, có người hoàn toàn không tin chuyện này là thật, có kẻ kêu khóc, thậm chí tự sát tại chỗ.

Dư Tắc Thành thấy chúng đã không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn ý muốn ra tay tàn sát. Hắn bèn vung tay lên, tất cả những chuyện còn lại giao cho hai sư đệ của mình.

Dị tộc kia có tên ra sức chống lại, liều mạng ngăn cản, có tên chạy trốn giữ mạng. Có tên sững sờ đứng đó, bọn chúng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn có một số quỳ xuống tại chỗ, giơ cao một pho tượng Ma Thần to bằng đầu người, quỳ bái lạy pho tượng đó.

Trong đó có một trưởng lão rút chủy thủ ra đâm vào ngực mình, vãi máu tươi lên pho tượng Ma Thần kia. Sau đó có một người khác cũng làm theo, dần dần cả bọn tự sát như điên cuồng trước mặt pho tượng Ma Thần, tưới máu tươi lên đó, dường như đang cầu xin Ma Thần giáng lâm.

Cửu Đầu Độc Long nói:

- Tiên sư cẩn thận, đây là Vực Ngoại Ma Thần, là thiên thần của Dị tộc bọn chúng. Năm xưa y bị Hiên Viên Hoàng đế phong ấn ở Tự Tại Thiên, mỗi năm giáng lâm một lần, thực lực hùng mạnh vô cùng. Tiên sư, ngài phải cẩn thận.

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ:

- Mỗi năm giáng lâm một lần ư, phải chăng đúng vào tiết Thanh Minh?

Cửu Đầu Độc Long đáp:

- Đúng vậy, đúng là tiết Thanh Minh. Mấy ngày nay ta cố ý tránh đi, ta cũng không dám đối mặt với nó.

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, chợt một ý nghĩ nảy sinh. Hàng năm xuất hiện một lần vào tiết Thanh Minh, hẳn là món Tiên Thiên Linh Bảo kia nằm trong tay Vực Ngoại Ma Thần thiên thần Dị tộc này. Mỗi năm nó giáng lâm một lần, cho nên uy năng của Tiên Thiên Linh Bảo kia cũng phát ra mỗi năm một lần. Nếu là như vậy, ước mơ tìm kiếm Tiên Thiên Linh Bảo của mình đã thất bại hoàn toàn.

Dư Tắc Thành vẫn cố ôm một tia ảo tưởng, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt. Khi đám Dị tộc kia tự sát lên tới hơn ba trăm người, lập tức pho tượng Ma Thần kia dường như hóa thành khói đen, lan tràn trong phạm vi ngàn dặm. Lập tức trong lòng Dư Tắc Thành thất vọng tới cực điểm, bởi vì trong khói đen này ẩn chứa sáu loại linh khí kỳ dị, một loại trong đó chính là Mộc linh khí.

Thì ra Tiên Thiên Linh Bảo này nằm trong tay Vực Ngoại Ma Thần kia, nó lại bị phong ấn ở Tự Tại Thiên là Hiên Viên Hoàng đế phong ấn. Còn thế giới Thiên Ngoại Thiên kia, có trời mới biết nó ở nơi nào. Có thể nói Tiên Thiên Linh Bảo này hoàn toàn không có duyên với mình, chỉ có thể nhìn bảo vật mà than thở.