Được Hoắc Đức dẫn đường, bọn Dư Tắc Thành vào doanh trại của Ngưu Đầu Nhân, nhìn qua dường như tất cả đều tập trung ở đây. Dư Tắc Thành bèn vung tay lên, cho hai sư đệ mình xông vào càn quét, mình ở bên ngoài áp trận.
Thanh Hà, Yến Quy Lai xông vào bên trong, chỉ trong thoáng chốc đã trở ra nói:
- Sư huynh, bên trong không có một ai, có lẽ bọn chúng đã bỏ chạy đêm qua.
Dư Tắc Thành a một tiếng, quay lại nhìn Hoắc Đức, Hoắc Đức cũng vô cùng kinh ngạc, bèn nói:
- Không thể nào, để vãn bối vào xem thử.
Dứt lời y ngự kiếm bay vào, nháy mắt đã quay ra, sắc mặt lộ vẻ vui mừng:
- Không có, quả thật không có một ai.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đi, chạy sang nơi khác.
Bốn người tiếp tục chạy sang một địa điểm khác, không ngờ cũng là như vậy. Sau đó bọn họ tìm khắp, phát hiện ra tất cả Dị tộc đã bỏ nơi sinh sống của mình mà đi, mất tăm mất tích không thấy bóng dáng một tên nào.
Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng, lập tức phát hiện trong vùng đất thấp rộng ngàn dặm mọc đầy cỏ lau, đám Dị tộc chia ra thành từng toán nhỏ ẩn nấp ở đó. Có thể là dị tượng Kim Đan tối qua của mình đã làm cho bọn chúng sợ hãi, cho nên tất cả mới bỏ trốn như vậy.
Lúc này Hoắc Đức vẫn còn cao hứng vô cùng, thấy đám Dị tộc biến mất, hưng phấn không thôi.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Hoắc Đức, chúng ta không thể nào ở lại đây lâu được, nếu chúng ta đi rồi, bọn chúng quay lại, ngươi thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào?
Vừa nghe những lời này, lập tức nụ cười trên mặt Hoắc Đức biến mất. Lúc này y mới hiểu được nguy cở trong chuyện này, chờ sau khi bọn Dư Tắc Thành rời đi, đám Dị tộc trở về, chuyện đầu tiên sẽ là thanh trừ Nhân tộc nơi đây, hơn nữa nhất định chúng sẽ công kích hết sức điên cuồng.
Nghĩ tới tình cảnh này. Hoắc Đức vội vàng quỳ sụp xuống cầu khẩn:
- Ta đã tiếp nhận chuyện này, tự nhiên sẽ làm tới nơi tới chốn. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không lâm trận bỏ trốn.
Dư Tắc Thành nhìn vùng đất ngàn dặm cỏ lau kia, cười nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Các ngươi cũng quá coi thường ta, cho các ngươi nếm thử thủ đoạn của đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta.
- Viêm Dực kiếm!
Lập tức mười tám thanh phi kiếm trên người Dư Tắc Thành biến thành một đám lửa ngùn ngụt. Sau đó hắn chỉ về phía vùng đất ngàn dặm cỏ lau, lập tức mười tám ngọn lửa bay ra, bắt đầu thiêu đốt cỏ lau nơi đó.
Viêm Dực kiếm chỉ cần lướt qua chỗ nào, lập tức nơi đó sẽ bừng lên lửa ngọn. Cho dù số cỏ lau này vô cùng ẩm ướt nhưng cũng sẽ lập tức bùng cháy, cho dù là cỏ mọc dưới nước cũng không tránh khỏi.
Chỉ trong thoáng chốc, đại hỏa dâng lên bừng bừng. Dư Tắc Thành thoáng chuyển pháp môn, quát lớn:
- Phong Dực kiếm.
Lập tức mười tám thanh phi kiếm hóa thành phong dực, hình thành những trận gió ào ào mãnh liệt. Gió to nổi lên, lửa nương sức gió càng cháy càng mạnh. Cuối cùng vùng đất thấp kia hóa thành biển lửa ngàn dặm, lan tràn ra khắp mặt đất.
Biển lửa không ngừng lan tràn sâu vào trong vùng đất cỏ lau. Dư Tắc Thành luân phiên sử dụng Viêm Dực kiếm và Phong Dực kiếm, khiến cho lửa cháy ngút trời càn quét hết thảy.
Hiện tại chuyện đáng sợ nhất không phải là biển lửa này, mà là lửa đã hình thành khói độc. Khói độc này theo gió cuồn cuộn lan về phía trước, lập tức cả vùng đất thấp này bị khói độc bao phủ, vô số Dị tộc ẩn nấp trong đó phát ra tiếng ho không ngừng. Một ít Dị tộc có thể chất yếu ớt ngã lăn ra chết.
Tất cả Dị tộc bắt đầu chạy trốn ra xa, các tộc trưởng xin chỉ thị của các trưởng lão. Bọn chúng muốn dốc hết toàn lực phản kích, liều một trận chiến, không thể chết đi oan uổng như vậy.
Thật ra đám tộc trưởng này vô cùng khinh thưởng Nhân tộc, cho nên mới công kích đoàn xe của Hoắc Đức. Bọn chúng hầu như chưa chứng kiến qua uy lực của người tu tiên, hoặc từ trước tới nay chỉ mới tiếp xúc với người tu tiên cấp thấp, trong lòng tức tối vô cùng, không hiểu vì sao vào thời viễn cổ, tổ tiên của mình lại bị đám khỉ này đánh bại như vậy.
Đêm qua đám trưởng lão này đều bị sát khí của Dư Tắc Thành dọa cho sợ hãi, bèn lệnh cho tất cả tộc nhân lẩn trốn. Đám tộc trưởng không phục mệnh lệnh này, kiếm ảnh xung thiên đã là gì, bất quá chỉ là hư trương thanh thế mà thôi. Thế nhưng hiện tại có muốn tránh cũng không được, đành phải đánh một trận vậy.
Các trưởng lão nhìn thấy cục diện như vậy cũng chỉ có thể bằng lòng cho đánh. Một tên trưởng lão nói:
- Nổi Huyết Chiến cổ lên, chuẩn bị đồ cúng, chúng ta đánh thức tổ tiên Cửu Đầu Độc Long.
Lập tức trống trận vang lên đùng đùng, khiêu chiến với cường địch.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả, không tiếp tục thi pháp thiêu hủy cỏ lau nữa. Hiện tại thế lửa đã hình thành, cứ để nó tiếp tục cháy, sau đó yên lặng chờ đợi đối phương chỉnh đốn đại quân.
Theo tiếng trống trận vang lên, chín tộc Dị tộc bắt đầu tập hợp ở cánh đồng hoang bên ngoài vùng đất cỏ lau. Dư Tắc Thành cũng không phát động công kích ngay tức khắc, mà chờ chúng tập trung lại hết, như vậy giết sẽ dễ dàng hơn, không sợ chúng bỏ trốn.
Đại quân Dị tộc tập hợp, Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi nhưng có người không chờ được, nháy mắt có hơn trăm Ưng Nhân bay về phía Dư Tắc Thành, miệng thóa mạ ầm ĩ. Bọn chúng còn chưa tới bên cạnh Dư Tắc Thành đã bắt đầu bắn tên.
Cung tên của chúng đã được gia thêm bí pháp, tăng thêm Phong lực, có thể công kích ngoài trăm thước, lực xuyên thấu rất mạnh. Một mũi tên có thể bắn tan thuẫn bảo vệ cấp thấp của tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Dư Tắc Thành đứng yên chịu trận mưa tên này, lập tức thân mình trúng liên tiếp mười mấy mũi, sau đó những mũi tên này đều rơi xuống đất. Chúng không thể nào xuyên được pháp thuật phòng ngự của Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào Dư Tắc Thành mặc trên người.
Đám Ưng nhân này nhìn thấy Dư Tắc Thành trúng tên lập tức phát ra thanh âm hoan hô vang dậy, có tên còn nhảy múa giữa không trung.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, nụ cười tàn khốc, dị tượng Kim Đan sau lưng hắn lại hiện ra. Dư Tắc Thành không cần phải ra tay, dị tượng Kim Đan vừa xuất hiện, hơn trăm Ưng Nhân trên không bị uy áp Kim Đan Chân Nhân của Dư Tắc Thành ép tới, lập tức tên nào tên nấy thân thể nổ tung như pháo, bắn ra sương máu tung tóe khắp không trung.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngâm nga:
- Gió táp mưa sa ta bất kể, ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên.
Sau đó bất chợt hắn hóa thành một đạo lưu quang xông về phía mấy vạn Dị tộc đang tập trung trên cánh đồng.
Kiếm quang xoay chuyển, lập tức từng trận sương máu bắn ra. Một kiếm Dư Tắc Thành chém ra giết chết ba mươi tên Dị tộc, giết bọn chúng dễ dàng như thái rau chém chuối. Kiếm quang vận chuyển hóa thành một đạo kiếm quang dài mười trượng như hình con rắn, chuyển động lúc cao lúc thấp giữa đám đông địch, đi tới chỗ nào, máu tươi bắn ra tới đó.
Ưng Nhân gãy cánh, Ngưu Đầu Nhân mất đầu, Xà Nhân nổ tung, Long Nhân tan tác, Cẩu Đầu Nhân bị chém thành nhiều mảnh, Trư Đầu Nhân gào thét thảm thiết.
Dư Tắc Thành đại khai sát giới, chống cự là chết, quỳ xuống đất xin tha cũng chết, đứng yên bất động cũng chết, tất cả Dị tộc đều phải chết.
Kiếm hóa hoa sen, lập tức một biển hoa sen hiển hiện, lan tới chỗ nào, tất cả hoa sen đều bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Dư Tắc Thành thi triển Vạn cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao của Kiếm Tinh Vũ, lập tức hóa thành trăm đạo kiếm quang, tất cả sinh linh trong vòng trăm trượng lập tức nổ tan xác.
Hắn lại chuyển sang Dương Trần Cửu Độ kiếm của Kiếm Tâm Tuệ hóa thành nhiều tầng kiếm ảnh, thu hoạch từng đám sinh mạng Dị tộc.
Thất Thải Quang Huyễn kiếm của Kiếm Quang Ngục hóa thành vạn đạo hào quang, lập tức hoa máu nở rộ khắp chốn.
Giết,giết giết...
Tộc trưởng Ngưu Đầu Nhân xông tới, y cung thỉnh tổ tiên phụ thân, lập tức bên cạnh y dâng lên mười mấy hồn ảnh khổng lồ. Dưới sự bảo vệ của số hồn ảnh này, thân thể y nước lửa không xâm, đao thương bất nhập, phi thiên độn địa, lực mạnh vô cùng, xông về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, chỉ là một chút tổ hồn nho nhỏ mà thôi. Hắn đánh ra một kiếm, Tâm Thức Vô Thượng kiếm của Kiếm Tâm Tuệ, tộc trưởng Ngưu Đầu Nhân cùng hồn ảnh tổ tiên y lập tức tan thành tro bụi.
Trưởng lão cẩu Đầu Nhân cất tiếng gầm giận dữ, huyết mạch cuồng bạo, bắt đầu thi pháp. Nhưng kiếm Dư Tắc Thành đã chém tới, lập tức tan nát thân thể. Tộc trưởng Trư Đầu Nhân sử dụng thần thông định hấp thu huyết dịch Dư Tắc Thành, tim hắn đập mạnh, lập tức phép thuật nghịch chuyển, tộc trưởng Trư Đầu Nhân bị cắn trả, máu huyết toàn thân nổ tung.
Tộc trưởng Ưng Nhân định chạy trốn, Dư Tắc Thành chém qua một kiếm, vừa bay được mười dặm, thân thể đã nổ tung. Quân Bán Nhân Mã cùng nhau xông lên, chiến đội ngàn tên xông về phía Dư Tắc Thành, kiếm quang chém tới, lập tức ngàn chiếc thủ cấp bay lên.
Bất chợt tất cả Dị tộc phát ra tiếng hoan hô vang dậy, chỉ thấy một con rắn chín đầu khổng lồ xuất hiện từ trong vùng đất cỏ lau. Chín cái đầu rắn khổng lồ phát ra hào quang màu lục, nước dãi đầy nọc độc chảy ròng ròng trên miệng. Nọc độc vừa rơi xuống đất lập tức ăn mòn thành từng lỗ to tướng. Nó chính là hy vọng cuối cùng của chín Dị tộc này, là tổ tiên Cửu Đầu Độc Long của chúng.
Cửu Đầu Độc Long này lắc lắc đầu tỏ ra vô cùng đắc ý nhưng thình lình nó thấy dị tượng Kim Đan xuất hiện sau lưng Dư Tắc Thành, lập tức cất tiếng thóa mạ: