Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang cảm thán, khói đen kia dần dần hợp lại thành một Ma Thần ba đầu sáu tay, thân cao bảy trượng, đầu đội kim quan, mặc chiến giáp. Sáu tay của nó mỗi tay cầm một món pháp bảo, gồm có một thanh bạch cốt cương đao, một chiếc huyết nhục ma thuẫn, một chiếc lạt bá (kèn), một chiếc tâm đăng, một thanh hồ cầm, một chiếc gậy như ý.
Ngực nó đeo một vòng cổ bằng bạch cốt, do khô lâu của mười tám người tạo thành, toát ra hào quang dìu dịu. Có cái khóc, có cái cười, phát ra đủ các thanh âm.
Ba cái đầu của nó, đầu bên trái là đầu chó, đầu bên phải là đầu ưng, ở giữa là đầu khỉ. Sáu con mắt thú nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, toát ra hào quang quỷ dị.
Lực Tiên Thiên Linh Bảo kia dường như từ chiếc hồ cầm kia truyền đến. Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, có lẽ tên này cũng không biết pháp bảo trong tay mình chính là Tiên Thiên Linh Bảo, bằng không y sẽ tuyệt đối không sử dụng như vậy.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy tính, chợt nghe Lục sư đệ Thanh Hà truyền âm:
- Sư huynh cẩn thận, đây là A Bà Cụ La Ma Thần chính là Ma Thần Tướng của Tam Thủ tộc, một trong tám mươi mốt thiên địa Dị tộc thời thượng cổ. Chúng ta cùng lên đi thôi!
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Các đệ lui ra cho ta, giết sạch tất cả đám Dị tộc kia, bất kể già trẻ không cho một ai chạy thoát. Chỉ cần một tên thoát được, tương lai hàng vạn người ở sơn trại này là do các đệ hại chết.
- Tên Ma Thần này cứ giao cho ta, bất kể năm xưa y huy hoàng tới mức nào, hiện tại bất quá chỉ là một kẻ đáng thương bị phong ấn, bất quá chỉ là một phân thân Ma Thần mà thôi. Ta từng học qua Kiếm Ma thuật, chuyên thu hút Vực Ngoại Ma Thần Hóa Ma Vi Linh.
Kiếm Tiên thuật chuyên lấy tín ngưỡng hương hỏa bắt lấy tiên thần, vẫn chưa sử dụng lần nào. Lần này vừa khéo dùng tên Ma Thần này làm đối tượng tế kiếm của ta.
Thanh Hà còn nói thêm:
- Được rồi, sư huynh cẩn thận. Dựa theo điển tịch ghi lại, pháp bảo có hình chiếc kèn kia có tên là Bạch cốt Xuy, có thể phát ra Cửu u Lệ Âm gây nhiễu loạn tâm thần, chuyên đả thương hồn phách tu sĩ.
- Pháp bảo hình chiếc đèn gọi là u Ly Tâm Đăng, có thể phát ra chín tầng Ma Hỏa, ẩn chứa nhiều loại ma năng, trong đó có một loại gọi là Phá Thuần Hỏa, chuyên phá các loại hộ thuẫn chân nguyên.
- Chiếc gậy như ý màu đỏ tím kia có tên là Nại Lạc Như Ý có thể hóa ra mưa đá màu đen, mưa tuyết màu đỏ, chín loại độc thủy, bao phủ thiên địa, ăn mòn hết thảy.
- Chiếc hồ cầm thanh mộc kia gọi là Hoàng Tuyền Cửu u cầm, chuyên phun ra khói độc Hoàng Tuyền, chín loại khói độc có thể hòa tan pháp bảo, kiếm quang.
- Bạch cốt cương đao là Tu La Cửu Ma Đao, có thể dùng như phi kiếm. Huyết nhục ma thuẫn tên là Cửu Bảo Ma Thuẫn, chuyên phá lôi pháp đối phương. Hai thứ này có thể phát ra âm khí cương phong đối địch, chuyên môn hấp thu ma khí xung quanh để sử dụng cho mình. Như vậy khi đối địch, ma khí sẽ không tiêu hao mà sinh sôi không ngừng, tuần hoàn sử dụng.
- Vòng cổ khô lâu của nó hẳn là chín mươi chín Thiên Quỷ Hạng Liên, dùng khô lâu kẻ thù của nó luyện ra, có thể cách không đả thương địch nhân. Bất quá theo ghi chép có tới chín mươi chín cái, không hiểu vì sao hiện tại chỉ còn mười tám cái...
- Chiếc đầu khỉ nằm ở giữa kia mới là đầu bản nguyên của nó, đầu chó và đầu ưng là đầu của Ma Thần bị nó đánh bại, nuốt lấy đoạt được, chỉ là phân thân. Nghe nói A Bà Cụ La Ma Thần mạnh nhất là phân thân chín đầu.
Dư Tắc Thành dùng Thần Giác nói:
- Đừng nhiều lời vô ích, các đệ động thủ cho mau, giết sạch tất cả Dị tộc còn sót lại. Hãy giết thê thảm một chút, khiến bọn chúng phải kêu la thảm thiết, nhiễu loạn tâm thần của nó, chính là giúp ta.
Dư Tắc Thành nhìn Ma Thần, nó cũng nhìn lại Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chậm rãi bay lên, Ma Thần cũng bay lên, hai người đối diện nhau, chuẩn bị chiến đấu.
A Bà Cụ La Ma Thần đột nhiên lên tiếng nói:
- Ngũ... Ngũ Hành... Ngũ Hành Linh Căn... Thân thể tốt thật, ngươi hãy đầu hàng ta, thần phục ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ban cho ngươi pháp môn vô thượng, cho ngươi được huy hoàng suốt đời.
Lúc Ma Thần này bắt đầu nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, sau càng nói càng lưu loát. Dư Tắc Thành cũng thật không ngờ câu đầu tiên của đối phương là khen ngợi Ngũ Hành Linh Căn của mình, suýt chút nữa ngã từ trên không xuống đất.
Hắn bèn đáp:
- Ngươi bị phong ấn mấy vạn năm, không còn hợp với thời kỳ này nữa, còn dám bảo ta thần phục. Ta thật muốn bắt ngươi làm Kiếm Linh, luyện ra một thanh Ma Thần Kiếm, về sau có thể khoác lác trước mặt đồng môn, cũng coi như không uổng công gặp mặt ngươi lần này.
A Bà Cụ La Ma Thần nói:
- Loài người nhỏ bé cũng dám khoác lác ngông cuồng, trước kia các ngươi bất quá chỉ là đồ chơi, thức ăn, sủng vật mà thôi, hiện tại cũng dám buông lời ngông cuồng trước mặt ta.
Lúc này dưới đất. Thanh Hà và Yến Quy Lai đã bắt đầu đại khai sát giới. Kiếm quang bọn họ vô cùng hiểm độc, rất nhiều Dị tộc trúng kiếm ngã lăn ra lớn tiếng kêu khóc.
Dư Tắc Thành nói:
- Hảo hán không nhắc tới vinh quang trong quá khứ, chuyện đã qua rồi, ngươi cũng đừng khoác lác.
- Hiện tại thế giới Thương Khung này là của Nhân tộc chúng ta. Hậu duệ của ngươi... thật là có lỗi, vừa rồi ta không kịp dừng tay, đã chém bọn chúng làm hai mảnh. Một lúc sau, tất cả Dị tộc này sẽ không còn tên nào sống sót.
A Bà Cụ La Ma Thần lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn:
- Tiểu tử, dám giết con dân ta, ta sẽ luyện hóa ngươi thành khô lâu đeo lên cổ, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh...
Nhiều lời vô ích, trước kia chín mươi chín khô lâu, hiện tại chỉ còn mười tám. Nói cách khác y chỉ còn lại hai thành thực lực, trận chiến này không thể tránh khỏi, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.
Dư Tắc Thành đột ngột nhảy vọt lên, tay phóng xuất trăm đạo hào quang, nháy mắt phát động Xạ Nhan kiếm. Lần này hắn sử dụng toàn là phi kiếm ngũ giai, phóng về phía Ma Thần. Phi kiếm nhanh như điện, hóa thành vô số đạo hào quang bắn nhanh về phía Ma Thần.
Chỉ trong khoảnh khắc. Dư Tắc Thành đã phóng ra khoảng trăm thanh phi kiếm, hình thành thế oanh kích dày đặc, không trung nháy mắt sáng rực hào quang.
A Bà Cụ La Ma Thần nhanh nhẹn né tránh, nhưng y bị phong ấn đã vạn năm, tuy ý thức không sao nhưng hành động của phân thân vẫn còn trở ngại, lập tức bị bắn trúng. Xung quanh Ma Thần phát ra nhiều tiếng nổ ầm ầm, phi kiếm của Dư Tắc Thành bắn trúng y nổ tung, sinh ra sóng dao động.
Dư Tắc Thành nhanh chóng cảm ứng được, tuy rằng phi kiếm của mình bắn trúng Ma Thần nhưng không thể làm thương tổn y. Bởi vì đầu ưng bên phải Ma Thần đã phát ra hào quang, hình thành một không gian thứ nguyên. Nháy mắt Ma Thần đã thoát khỏi không gian thực tại, trốn vào trong không gian thứ nguyên ấy, cho nên phi kiếm của Dư Tắc Thành hoàn toàn không bắn trúng y.
Dư Tắc Thành cười lớn, bất chợt gia tăng tốc độ và lực công kích, chỉ trong thoáng chốc lại phóng xuất trăm thanh phi kiếm nữa. Những phi kiếm này chỉ là để dụ địch, trong đó có một thanh tên là Ám Vũ Hư Không kiếm, nháy mắt đã bắn trúng vào không gian thứ nguyên, đâm vào chiếc đầu ưng. Trong kiếm còn có lực nổ, lập tức phát ra tiếng nổ ầm rất lớn.
Phi kiếm phát nổ khiến cho đầu ưng vỡ nát, không gian thứ nguyên sụp đổ. A Bà Cụ La Ma Thần hét lên một tiếng thê thảm, bị tống trở về không gian thực tại.
Lúc này y đã giận dữ, giơ Bạch cốt Xuy lên phát động Cửu u Lệ Âm tấn công Dư Tắc Thành. Lập tức tiếng Cửu u Lệ Âm vang lên mênh mông như biển, tầng sau cao hơn tầng trước, tầng tầng mãnh liệt mang theo lực lượng phá hủy hết thảy, gần như hình thành thực chất lan dần về phía Dư Tắc Thành.
Đột nhiên cả đất trời như ngừng lại, Cửu u Lệ Âm cũng ngừng vận động, sau đó ma âm như sóng biển bị phá tan không còn nữa, dường như chưa hề tồn tại bao giờ. Bởi vì xung quanh nó xuất hiện kiếm quang trùng điệp, kiếm quang này nhanh như điện chớp, mạnh mẽ vô cùng, như từng đợt thủy triều dồn dập, đánh cho tầng tầng lớp lớp ma âm tan vỡ chẳng khác thủy tinh. Nguồn: http://Trà Truyện
Tuy bị ma âm đánh vỡ tan nhưng người ta lại không hề nghe thấy thanh âm nào vang lên cả, tất cả tiếng động hoàn toàn biến mất. Cửu u Lệ Âm vừa mới vang lên đã bị kiếm quang của Dư Tắc Thành phá tan.
Kiếm quang có màu bạch kim lóng lánh hết sức tinh thuần, trông vô cùng diễm lệ như mộng như ảo. Kiếm quang của Dư Tắc Thành bao trùm cả bốn phương tám hướng, dưới kiếm quang chậm rãi mà cứng rắn tấn công. Cửu u Lệ Âm giống như tuyết đọng gặp ánh mặt trời, tan rã không tiếng động.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên. Thân Kiếm Hợp Nhất, phát ra vạn đạo kiếm quang tiếp tục tấn công Ma Thần.
Ma Thần vừa thấy kiếm quang của Dư Tắc Thành lập tức biến sắc, sau khi Cửu u Lệ Âm bị phá hủy, Bạch cốt Xuy của y kêu rắc một tiếng giòn tan, sau đó vỡ nát, hóa thành một làn khói mỏng tan biến giữa đất trời.
Bản thể Ma Thần ở Tự Tại Thiên lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ, vang vọng khắp cả thế giới Tự Tại Thiên.
Nhưng kiếm quang của Dư Tắc Thành vẫn còn đang tấn công về phía trước. Bạch cốt Xuy vừa vỡ, Ma Thần rống to, giơ cao u Ly Tâm Đăng phóng ra chín tầng Ma Hỏa.
Ma Hỏa bùng lên, kiếm quang Dư Tắc Thành nhanh chóng chuyển hóa thành Băng Dực kiếm. Vô số khí tức Hàn Băng phát ra, Dư Tắc Thành sử dụng ba tầng Lĩnh Vực của mình chiếu vào chín tầng Ma hỏa, lập tức dùng Băng Dực kiếm chém trúng vào điểm yếu nhất của từng tầng Ma hỏa ấy. Ma Thần còn chưa kịp phóng xuất ma uy cực độc của Ma Hỏa, tất cả đã hóa thành khói nhẹ tiêu tan.