Sương sớm

Chương 20

Nhìn những đồng nghiệp bên Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy đặc phái từ trên Tỉnh xuống, ai nấy đều mặt mày ràu rĩ, đội trưởng Hoàng Bảo có phần cảm thông với họ. Theo tin báo mới nhất, có thông tin rằng, một trong những kho lưu chuyển ma túy là trường cấp III Thị trấn A. Nhận được thông tin, Tỉnh đã phái người về điều tra, đáng tiếc không thu được kết quả có ích.

Vài ngày đằng đẵng trôi qua, họ vì vậy mà dậm chân tại chỗ.

Đội trưởng Hoàng Bảo không có nhiều thời gian để ý tới chuyên án của đội bạn, dù sao thì việc của mình còn chưa xong.

Được buổi tối đẹp trời, đội trưởng Hoàng Bảo cùng chủ nhiệm Hoàng Nam ra ngoài ăn một bữa.

Uống đến ngà ngà say, người đội trưởng không kìm nén được nữa, dốc bầu tâm sự cùng thầy giáo. Đầu óc thiếu tỉnh táo, ông nói chuyện nọ sang chuyện kia, quay vòng vòng thế nào lại đề cập đến chuyên án ma túy liên tỉnh.

- A, em có nghe mọi người nói. Ma túy ở trường học.

- Hức, nhưng họ chả tìm được gì cả. Thông tin sai rồi.

- Không biết họ đã kiểm tra khu nhà E chưa? – Trong đầu thầy hiện lên một địa điểm đáng nghi.

- Rồi chứ, chú nghĩ cảnh sát thiếu chuyên nghiệp thế à.

- Có những thứ tưởng vậy nhưng không phải vậy. Khu nhà E còn một tầng hầm nữa đó.

- Tầng hầm? – Hơi men của đội trưởng bay đi đâu hết, ông thấy mình tỉnh táo lạ thường.

- Vâng, nhưng hình như có vài tin đồn nên nó bị bịt kín lại. Chắc không ai chứa đồ ở đó đâu nhỉ?

- Phải xem mới biết được chứ.

Nói xong, đội trưởng Hoàng Bảo lấy điện thoại ra, gọi cho đồng nghiệp bên Phòng chống ma túy được tỉnh đặc phái xuống. Ông đi ra một góc, nhỏ giọng trao đổi chừng đến chục phút mới quay lại.

Tầng hầm khu E…

Chưa khám xét.

***

Giai điệu Nocturne C# minor vang lên chậm rãi nhưng thật réo rắt và khắc khoải. Những thanh âm được người biểu diễn thể hiện một cách tinh tế, với những nốt nhạc rất dịu và có điểm rơi tự nhiên.

Người có thể chơi bản nhạc đạt đến mức độ hoản hảo thế này lại chỉ là một đứa trẻ tầm 5 tuổi.

Trần Hải Dương.

Đáng tiếc cho một tài năng âm nhạc của nước nhà. Nếu không phải gia đình xảy ra biến cố, giờ đây cậu hẳn đã có cuộc sống đáng ước ao, vươn tới những đỉnh cao khó ai sánh kịp.

Y mở xem đi xem lại đoạn video quay cảnh Hải Dương đánh đàn, vừa trầm trồ trước khả năng của anh, vừa suýt xoa tiếc nuối.

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang tâm trạng y. Y tạm dừng đoạn phim, nhận máy một cách khó chịu.

- Sao? – Y gằn giọng – Đám bọn bây lại làm hỏng cái mẹ gì nữa?

- Bĩnh tĩnh nào ông bạn – Giọng hiệu trưởng vang lên bên kia đầu dây – Đám công an nghi ngờ chúng ta rồi.

- Đừng có chúng ta với tôi. Ok! – Dù tìm được ma túy ở trường thì sao, chẳng có sợi dây nào liên quan đến y - Vụ đấy tôi biết. Đâu có gì khả nghi.

- Họ sẽ kiểm tra lần hai.

- Lần hai?

- Kiên quyết tìm lại ở khu nhà E. Họ nói muốn kiểm tra tầng hầm.

- Hàng còn chưa tiêu thụ hết mà, họ quá đáng quá. Chúng ta làm sao đâyyyy??? – Y cố tình kéo dài từ cuối, đầy ý cười nhạo.

- Tôi đã liên hệ với bên mua xong xuôi rồi. Cần hai hôm nữa – Làm sao mà hiệu trưởng không biết y nghĩ gì. Y sợ ai chứ.

- Nhanh gọn, tôi cho ông hai hôm.

Điện thoại ngắt kết nối, y gọi thêm một cuộc nữa rồi thả cho điện thoại rơi tự do.

Không cần đoán, vỡ tan tành rồi nè.

Hehe, vậy là có thế chuyên tâm vào Hải Dương rồi à nhaa…

***

Vừa mới vào tháng tư, nhà trường đã xảy ra chuyện. Gì mà liên quan đến ma túy, gì mà liên quan đến tội phạm. Không có lửa sao có khói, trong khi đa phần còn hoài nghi thì những người tinh ý đều hiểu rõ, đó đều là sự thật.

Khác với phần còn lại cứ thỉnh thoảng lượn lờ qua khu E hóng hớt, Khánh An chọn ngồi im một góc. Chắc chắn một điều, lí do không phải là cô ham học.

Bản thân Khánh An hiểu rõ, thời gian gần đây, sức khỏe của cô đã tệ đi. Cô thường xuyên đau đầu, chóng mặt. Đôi lúc hai mắt nhòe đi, chân đứng còn không vững.

Dấu hiệu của tuổi già chăng?

Vô lí thật, cô mới 17 tuổi thôi.

Có thể do cô gần đến cái… chết?

Chẳng thể tìm được lời giải thích hợp lí, Khánh An mặc nhiên chấp nhận nó, coi nó thành một phần trong cuộc sống của mình.

Hơi mệt, có lẽ cô nên ngủ một chút.

Khánh An vừa gục xuống chưa được bao thì bị Hiểu Minh và Hải Dương đánh thức. Cô kìm nén cơn giận trong lòng, bày ra gương mặt vui vẻ:

- Các cậu cần gì à?

- Chủ nhật tuần này có hội chợ đấy, đi không? – Hiểu Minh hào hứng rủ rê.

- Có những ai rồi? – Thằng cha không não này, có thể rủ lúc ra về mà. Đánh thức người khác là một loại tội ác.

- Tôi, Hiểu Minh, Hiểu Ân – Hải Dương đứng cạnh tiếp lời.

- Được, tôi sẽ tham gia! – Có cả cậu thì đâu thể bỏ lỡ được.

Hiểu Minh sao lại nhìn không ra sự bực dọc khi bị phá của Khánh An. May cho hắn, nếu không có Hải Dương ở đây, dám phá hoại giấc ngủ của cô, chắc sẽ bị cô nguyền rủa đến mấy đời mất. Nhưng nếu không có Hải Dương, hắn cần gì làm thế.

***

Đúng 8 giờ sáng ngày chủ nhật, ba anh em nhà Hiểu Minh kéo nhau lên nhà Khánh An, rủ cô đi chơi như đã hẹn.

Nhìn theo nhóm trẻ xa dần dưới chân núi, lòng bà Đặng khấp khởi mừng thầm. Mãi đến bây giờ, cuối cùng Khánh An cũng chấp nhận mở lòng mình để kết bạn. Nhìn nụ cười vui vẻ của cô, bà thực sự hi vọng rằng mối quan hệ này có thể kéo dài.

Cái nhìn của con bé dành cho cậu trai tên Hải Dương không đơn thuần chỉ là tình bạn.

Bà biết ánh mắt đấy, bà cũng đã từng nhìn một người như vậy…

Số phận thật trêu ngươi.

17 năm.

Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có từng ấy người…

***

Nói đến hội chợ, đương nhiên là phải nhắc đến không khí lễ hội tưng bừng, nhắc đến những gian hàng đầy màu sắc bày bán dọc theo đường chính… Hội chợ Thị trấn A tổ chức ngay tại chân núi, nơi xây ngôi đền thờ linh thiêng.

Vừa vào tới cổng, nhóm bạn đã tách nhau ra, Hiểu Minh kéo Hiểu Ân chạy tới khu trò chơi trước. Khánh An và Hải Dương chọn cách yên tĩnh hơn, cùng nhau lượn lờ khắp các gian hàng.

Bày dưới chân núi của ngôi đền thiêng, sao có thể thiếu mấy gian hàng như bói toán, bán bùa… Khánh An rất thích chui vào mấy chỗ tâm linh kì quái thế này. Trong đó, cô nhất quyết lôi Hải Dương vào một hàng bán đồ dành cho tình nhân.

Khánh An không nghĩ cô và Hải Dương tới đây sẽ bị hiểu lầm ra sao, thứ cô quan tâm là cái khác: người bán hàng kể chuyện.

- Tương truyền từ rất xa xưa, Thị trấn có thần hộ mệnh. Những vị thần ấy sinh ra từ nhỏ đã khác người, không chỉ có ngoại hình xuất chúng mà trí thông minh cũng chẳng ai sánh bằng.

Ừm, ông ấy nói đúng, Khánh An gật gù tán thưởng. Bà nói truyền thuyết này chỉ còn già làng hay bậc bô lão mới biết, không ngờ có ngày cô lại được gặp người trẻ hiểu biết thế này.

- Vị thần đó mang đến phước lành cho dân làng, ban phát của cải vật chất, gắn ghép tình yêu đôi lứa. Đây – Chủ hàng giơ một cặp vòng bện bằng chỉ đỏ lên – như đôi vòng tay này, đã được chính thần yểm chú, chỉ cần tặng nó cho người bạn thích, người đó sẽ thích lại bạn; tặng cho người yêu bạn, sẽ mãi gắn kết dài lâu…

Từ lúc nào thần hộ mệnh có thêm sức mạnh liên quan đến tình yêu vậy nhỉ? Yểm chú? Đời thứ mười ba như Khánh An sống đến bây giờ, còn chưa biết câu thần chú nào, yểm kiểu gì mới được. Rõ ràng là lừa đảo.

Lừa đảo sao vẫn có người mua nhỉ? Hay là thật? Khánh An hoài nghi. Cô có nên mua thử về chơi không?

Đời người ấy mà, ngại gì mà không thử.

Nghĩ như vậy, Khánh An hào phóng mua luôn một cặp vòng rồi kéo Hải Dương đi tiếp.

Hải Dương nãy giờ vẫn như người trên mây, căn bản chẳng để tâm đến chủ hàng kể gì, nghe lọt tai vài chữ “vòng đôi”, “người yêu”. Từ khi Khánh An và anh đến đây, anh đã ngờ ngợ rồi, lại thấy cô mua một cặp, trống ngực bỗng nhiên đập rộn ràng.

- Cho cậu! – Khánh An đặt một chiếc vòng vào tay Hải Dương.

- Cho tôi, để làm gì? – Không phải là cô có cảm tình với anh đấy chứ? Hai mang tai anh ửng đỏ.

- Cậu cũng nghe rồi mà, gắn kết tình yêu đó – Vừa nói, cô vừa đưa chiếc còn lại soi dưới ánh mặt trời. Nghĩ tới chuyện mình sắp làm, cô không nhịn được, khóe môi nhếch lên thành đường con hoàn mĩ.

Anh nhìn cô đến đơ người.

Điên.

Thấy Khánh An còn cầm mãi chiếc vòng còn lại, Hải Dương hỏi:

- Vòng đôi mà, chiếc kia thì sao?

- Cho một nhân vật rất đặc biệt – Cô đeo luôn chiếc còn lại vảo cổ tay mình – Tôi cá là cậu sẽ rất thích cho mà xem.

- Hửm?

Cái cảm giác nhộn nhạo này là sao?

Ừm, gọi là thích chăng?

Cuộc đời đâu như mơ. Vào buổi chiều hôm ấy, Hải Dương thấy Khánh An phấn khởi đeo chiếc vòng trên tay cô vào cổ chân nai nhỏ.

Nghỉ. Dẹp dẹp.

Lẽ ra không nên nghĩ xa đến thế.

Tôi thích cậu là thật.