Sương sớm

Chương 19

Tiếng gõ cửa phòng giữa đêm khuya tĩnh mịch thu hút sự chú ý của Hải Dương. Anh đặt bút xuống, uể oải đứng dậy ra mở cửa.

Vị khách là Hiểu Minh.

Hiểu Minh vừa vào phòng đã lao thẳng lên giường Hải Dương, lười nhác nằm ườn ra. Quá quen với điều này, anh chẳng quan tâm hắn nữa, đi về vị trí của mình.

Chừng vài phút sau, Hiểu Minh lên tiếng:

- Ê!

- Hửm?

- Anh muốn tâm sự với chú.

- Việc lớp mình thắng bình chọn ở confession trường?

- Không, không, ai tâm sự cái đấy bao giờ!

- Anh để ý ai à? Thế thì em không giúp được gì đâu – Hải Dương liếc mắt về phía sách tham khảo mượn của Khánh An.

- Ai cũng như chú chắc!

- Anh muốn nói gì?

- Anh sắp chết! – Hiểu Minh khái quát vấn đề bằng một câu ngắn gọn.

- Em biết! – Anh nhớ nội dung tờ giấy mình vô tình nhìn thấy. Tiếng loạt soạt ma sát giữa giấy và bút cũng dừng lại.

- Anh nghĩ, anh rời khỏi đây sẽ an toàn hơn. Anh chuẩn bị hết rồi, tiền, nơi ở…

- Bao giờ anh đi?

- Sau khi anh làm xong việc. Vẫn còn vài thứ… ừm… chú biết đấy… điểm thi của anh. Có điều, - Hắn ngập ngừng một chút rồi nói – Khi nào anh đi anh sẽ nói với chú. Sau này vẫn giữ liên lạc nhé? – Hắn đâu muốn quá khứ lặp lại.

- Đương nhiên!

- Chú nghỉ ngơi sớm đi! Từ mai bắt đầu luyện tập căng đấy. Đến giai đoạn này rồi, bỏ thì tiếc lắm…

***

Ngày 26 tháng 3 năm 2021.

Bằng một cách thần kì nào đó, đám gà mờ 12A – theo như cách nói của các lớp khác – vào được vòng chung kết bóng đá. Có điều, ai nói gì thì nói, sự thật là lớp 12A đã vượt qua các đội thủ khác bằng chính năng lực của họ. Mọi người ai cũng phấn khích trước kết quả này. Niềm vui là thứ dễ dàng lan tỏa nhất, đến cả thành phần chỉ vào sân 15 phút cuối cho đẹp đội hình như Hải Dương cũng thấy hào hứng lây.

Chiều, trận chung kết hai lớp diễn ra hết sức gay cấn.

Bầu không khí hừng hực như đổ lửa ấy thiêu cháy bất cứ ai có mặt tại sân bóng. Tiếng hô hào, cổ vũ làm sôi sục lên năng lượng của tuổi trẻ, khiến lòng ta rạo rực, khiến tâm trí tự khắc ghi kỉ niệm về những tháng ngày đẹp nhất đời người.

Đa số là vậy, nhưng vẫn còn một phần nhỏ những con mọt sách tranh thủ hoạt động của trường, từ sớm đã chuồn vào thư viện.

So với sự ồn ào ngoài kia, Khánh An thích yên tĩnh hơn. Cô chọn một góc khuất trong thư viện, chăm chú nghiên cứu tài liệu. Kiểu này lần thi tới điểm cô sẽ tiếp tục đứng nhất cho mà xem.

Một nam sinh khập khiễng bước vào thư viện, mắt dáo dác nhìn quanh. Có vẻ chưa tìm được mục tiêu, hắn lại bước thấp bước cao, kiên nhẫn ngó qua từng giá sách cao kều.

Trời ạ, đây rồi.

Hiểu Minh tìm thấy Khánh An ngồi khoanh chân, một tay xoay bút, một tay lật sách ở tận góc cuối của thư viện. Chân đau, hắn chỉ có thể đi cà nhắc về phía cô.

Có tiếng động làm phiền, Khánh An nhăn mặt, nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hiểu Minh giờ này đã đi đến trước mặt cô, khoanh tay, cau mày:

- Sao giờ lại cậu còn ở đây? Hải Dương tìm cậu nãy giờ.

- Không phải tôi lên hỏi cậu câu đấy hả? – Khánh An chìa cho Hiểu Minh xem đồng hồ trên điện thoại – Vẫn đang đá đúng chứ?

- Ai bảo tôi không muốn đá! – Hắn chỉ vào chân mình – Vừa vào hiệp hai thì tôi bị ngã sưng chân này.

- Ừm, cái chân của cậu liên quan gì đến tôi? Cậu đến khoe chân à?

- Trọng điểm không phải ở đấy! Cậu không đi xem Hải Dương đá bóng thật?

- Cậu nói lí do hợp lí tôi nên đi xem bóng thay vì bổ sung kiến thức thì tôi có thể xem xét!

- Cậu không muốn cổ vũ Hải Dương hửm? – Nhân danh anh trai, hắn muốn ghép cặp.

- Sao tôi phải cổ vũ nhỉ?

Ờ ha, sao phải cổ vũ?

Đối diện với câu hỏi này, Hiểu Minh cũng chịu. Hắn chỉ muốn giúp em mình thôi mà. Phí công hắn lết từ phòng y tế lên đây.

Trong khi Hiểu Minh bất lực xoay người, hắn chắc rằng mình có nghe Khánh An lẩm bẩm:

- Tôi cần gì cổ vũ khi biết cậu ấy sẽ làm được.

Hừm, cũng không đến nỗi…

Quá vui mừng, Hiểu Minh quên đi cái chân đau của mình, hồn nhiên bước đi như thường, thì… rầm!!!

Được lắm, ông đây làm ơn làm phước như thế, vậy mà lại gặp cảnh đen đủi thế này. Ôi, cái chân này có khi nào sẽ bị phế không?

***

#1500: 12A chính thức giành cúp bóng đá của trường, thắng 2-1 trước đối thủ.

Cả hai đội đã mang đến những màn tấn công hấp dẫn nhất. Nếu lớp 11C đã chứng minh từ đầu giải một lối chơi tấn công rực lửa, tấn công toàn diện với lối đá như cuồng phong dữ dội, gây sức ép liên tục bằng thể lực bền bỉ và khát vọng chiến thắng mãnh liệt, thì 12A đã chứng minh họ không chỉ có lực lượng fan hùng hậu (chiến thắng bình chọn ở confession trường) mà còn có cả sức tấn công cũng khủng khiếp không kém, luôn kiểm soát bóng bằng thế trận ào ạt và tạo ra nhiều cơ hội khiến cho cầu môn đối phương liên tục bị chao đảo.

Nhìn vào đội hình ra sân ta có thể thấy 12A không hề dấu diếm ý định chơi tấn công dồn ép đối thủ để giành chiến thắng.

Diễn biến trên sân hiệp một, đã cho thấy rõ điều đó khi đội bóng 12A dồn ép đối thủ co cụm về sân nhà. Đội trưởng Hiểu Minh là cầu thủ hứng chịu nhiều pha vào bóng thô bạo từ đối phương nhất, sau những pha vào bóng đó Hiểu Minh phải rời sân nhường chỗ cho Hải Dương phút thứ 49.



[Vài khoảnh khắc đẹp chụp trong trận đấu]

F1: Khum liên quan nhưng mà Hải Dương đẹp trai quá!!!

F2: @F1 Chần chừ gì chồng ơi em đâyyyyy hahaha

F3: @F1 Yêu cầu bạn giữ liêm xỉ lại.

F4: @F1 Các bác cứ từ từ, em là con trai còn mê nè.



Fn: Đờ mờ, hôm trước có đứa đăng confession chê Hải Dương đéo biết đá bóng. Giỏi thì ngoi lên đây.

Fn+1: @Fn Thằng đấy chỉ được cái ăn may thôi!

Fn+2: @Fn+1 Ghen thì nói thẳng ra đi. Mày đếu thể phủ nhận chồng tao toàn diện đâuuu [Spam ảnh Hải Dương]



Ha, giờ confession trường thành chốn hậu cung của Hải Dương luôn.

Cá biệt còn vài thành phần, cõ lẽ thấy confession còn chưa đủ loạn nên tiếp tục phá thêm:

Hiểu Minh Trần: @ĐặngKhánhAn nên tranh người yêu nè.

Hiểu Minh Trần: @HảiDươngTrần em trai hóng biến đuê!!!!

***

Chuông báo điện thoại kêu liên tục khiến Khánh An bực mình, cô tắt luôn nguồn điện thoại đi. Việc của Hải Dương cứ lôi cô vào làm gì?

Hải Dương ngồi đối diện Khánh An rõ nhất tâm trạng của cô. Anh cố gắng xoa dịu tình hình:

- Hay là bọn mình xuống sân một chút?

- Cậu điên chắc, xuống đấy tôi bị xé xác thì sao?

- Cậu lại sợ ai cơ à?

- Không thích, cậu đi một mình đi! Tôi chỉ nên đọc sách của mình thôi!

- Cậu ngồi đây cả ngày rồi đấy, ra ngoài một chút thôi mà!

Một khi Khánh An đã quyết định, đố ai có thể lay chuyển được cô. Hải Dương đâu dễ dàng bỏ cuộc, nhất quyết lôi kéo cô ra khỏi thư viện, ép cô xuống sân trường chơi bằng được.

Trời chưa tối hẳn, việc Hải Dương và Khánh An lôi lôi kéo kéo nhau vô cùng gây chú ý, khi đi qua bạn cùng lớp, không ít tiếng huýt sáo trêu ghẹo vang lên. Cô giựt tay mình lại, ôm mặt chạy đi.

Ôi mẹ ơi, ngại chết mất.

Cô không muốn lên confession nữa đâu.

Đến tự bản thân Hải Dương không biết tại sao, khi Khánh An chạy thì anh cũng chạy theo. Anh còn chẳng hiểu sao cô lại ôm mặt. Ngại? Có gì ngại?

Hai người một trước một sau chạy đến tận khu nhà E. Không đến thì thôi, đến là có chuyện.

Bên ngoài khu nhà E tập trung vài người đàn ông, ở giữa có gương mặt cả hai đều hết sức quen thuộc: Đào Tuấn. Cạnh họ còn có một chiếc ô tô chở hàng hóa, mấy người đàn ông thay phiên nhau giỡ thùng hàng trên đó xuống. Họ chuyển vào khu nhà E.

Nhịp nhàng.

Không một tiếng động.

Trước những gì mình chứng kiến, đôi bạn mỗi người một sắc thái.

Kẻ há hốc mồm vì kinh ngạc.

Kẻ bình tĩnh quan sát.

Được vài phút, có vẻ như Đào Tuấn đã phát hiện ra chỗ lấp của hai người, cậu ta đi về phía này. Trước nguy cơ bị lộ tẩy, Khánh An kéo Hải Dương lặng lẽ chuồn đi.

Hòa vào dòng người dần tập trung về khu vực đốt lửa trại, trong lòng Hải Dương vẫn lo lắng không thôi, mắt thỉnh thoảng cứ liếc về đằng sau, sợ có ai thực sự đuổi theo. Khánh An đi bên cạnh thấy vậy thì nhéo nhẹ vào mu bàn tay anh một cái, miệng cười khúc khích trêu đùa:

- Cậu đề phòng cái gì chứ?

- Đương nhiên phải có rồi. Nhỡ đâu bọn mình...

- Sao cậu có thể quên tôi được nhỉ?

- Lát đi về thì sao?

- Hiểu Minh, Hiểu Ân không hộ tống cậu về chắc?

- Hiểu Minh đau chân nên bác tôi đón cậu ấy về từ sớm rồi! Tối nay Hiểu Ân cũnh qua đêm ở nhà bạn nữa.

- Rồi, rồi, lát tôi đưa cậu về!!!

- Hứa nhá!

- Cậu không cảm thấy có gì đó sai sai hả? Không phải thường thường trong những tình huống thế này cậu nên trấn an tôi sao?

- Nhưng cậu đâu bình thường, đi ngược lại cũng dễ hiểu - Anh đang ám chỉ đến khả năng đặc biệt của cô.

- Vâng, cậu là nhất!

- Mà, lạ nhỉ!

- Hở?

- Mấy cái thùng vừa nãy có thể để đâu ở khu nhà E nhỉ? Chúng ta đã kiểm tra hết rồi mà!

Còn chưa nghe được câu trả lời của Khánh An, khắp nơi xung quanh đồng loạt ồ lên kinh ngạc. Từ trên bầu trời, xuất hiện một quả cầu lửa khổng lồ, bay thẳng đến dàn củi. Trong chốc lát, lửa cháy bùng lên, soi sáng cả một khoảng sân lớn.

Mọi người bắt đầu chuyển động thành vòng tròn quanh lửa trại, cùng nhau nhảy múa, cùng nhau ca lên bài ca bất tận của tuổi trẻ.

Trong lúc Hải Dương còn mải trầm trồ thán phục, Khánh An đã nhanh chóng nắm lấy tay anh, dẫn anh len lỏi qua khỏi đám đông chen chúc. Đợi đến khi anh hoàn hồn trở lại thì thấy mình đã đứng trên hành lang tầng 3 của thư viện, vị trí quan sát toàn cảnh khu vực đốt lửa trại.

- Cậu, từ bao giờ...

- Haha, đừng nghĩ nhiều quá, từ khi biết có hoạt động lửa trại là tôi đã chạy khắp trường tìm nơi xem đẹp nhất rồi. Đỉnh chứ?

- Có! – Toàn bộ tầm mắt anh đều bị thu hút bơi thiếu nữ đứng bên cạnh - Đẹp.

- Còn câu cậu hỏi tôi. Khu nhà E ấy... Còn một lời đồn nữa... lời đồn về việc hiệu trưởng đầu tiên của trường tự sát ở tầng hầm! Khu nhà E còn tầng hầm chúng ta chưa từng vào.

- Đi không?

- Không. Tôi đã nói cậu dừng lại mà. Tò mò chẳng tốt gì cả. Biết thế đủ rồi.

Giọng thiếu nữ trong trẻo bên tai như cuốn Hải Dương vào mộng.

Ừm, tò mò thì sao chứ, không phải nên trân trọng thêm giây phút bên cậu ấy sao?

Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ rời khỏi Thị trấn này.

Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.