Sống Lại Chỉ Muốn Yêu Anh, Cưng Chiều Anh - Mộng Kha

Chương 8. Anh muốn ở thế chủ động

Mạch Huyên có chút không quen nhìn Giang Ninh Tư chủ động, một giây sau đó liền đứng bật dậy, xoay người chạy trối chết lên lầu. Cô vấp phải bật thang nhưng nhanh chóng bám được vào tay vịn, lại quay đầu trừng mắt nhìn anh rồi bỏ chạy. Giang Ninh Tư khóe mắt giật giật những rất nhanh cong khóe môi, thoải mái cười một tiếng. Nhìn cốc sữa trong tay, anh lẩm bẩm: “Hóa ra chủ động lại có cảm giác sảng khoái đến thế. Bảo sao cô ấy lại chủ động như vậy! Nhưng tại sao đột nhiên lại có thay đổi lớn đến thế?”
Tia sáng trong đôi con ngươi trở nên tôi đi. Anh đặt chiếc cốc trở lại trên bàn rồi xoay người rời đi.
Mạch Huyên trong phòng lăn qua lăn lại, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, cô khẽ nhíu mày. Vài giây sau mới chậm rãi bắt máy. Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nam từ tính. Anh ta gọi: “Mạch Huyên.”
Ngay lập tức cô liền biết chủ nhân của số điện thoại này là ai. Mạch Huyên nhướn mày, hỏi: “Phó Thành?”
“Là tôi. Tôi nghe người ta nói em kết hôn rồi sao?” Bên kia đầu dây, Phó Thành vừa mới phiền chán đuổi Mạch Thi đi, lúc này đang ngồi trong xe lấy tay day day thái dương. Tâm trạng vô cùng phiền muộn! Người con gái anh ta điên cuồng theo đuổi cứ như vậy ngã vào vòng tay một người đàn ông khác, muốn anh ta cam tâm, sẽ không!
Mạch Huyên nghe anh ta hỏi, khóe môi không tự chủ nhếch lên. Cô đáp: “Đúng vậy.”
“Người em gả là Giang Ninh Tư?”
“Ừ. Phó Thành, anh nên từ bỏ đi thôi. Thế giới ngoài kia rộng lớn như vậy, khẳng định sẽ có người phù hợp với anh.”
Phó Thành bên kia trầm mặc một lúc, sau đó anh ta cất giọng trầm khàn: “Tôi chỉ muốn em!”
Cô có thể nhìn ra được cảm xúc trong lời nói của Phó Thành. Một loại ham muốn chiếm hữu nhưng lại không cách nào đoạt lấy, pha lẫn một chút giận dữ điên cuồng nhưng lại nhu tình như một loại bùa chú cố chấp.
“Lúc trước không thích anh, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế. Anh vẫn nên bỏ cuộc đi thôi.” Nói xong Mạch Huyên lạnh nhạt cúp máy! Mẹ kiếp, người đàn ông này nổi cơn cái gì? Một Giang Ninh Tư điên cuồng cố chấp thì thôi, lại còn có thêm một Phó Thành? Cho cô xin!
Cô lẩm bẩm: “Rồi sẽ có một ngày anh tìm thấy người đó. Người mà anh cam tâm tình nguyện buông xuống hết thảy sự điên cuồng để bảo vệ người đó chu toàn.”
**
Mạch gia.
“Con nhỏ Mạch Huyên chết tiệt! Đã có Giang Ninh Tư còn lại muốn có luôn anh Phó Thành! Tức chết mình!”
Mạch Thi gạt hết những thứ có trên bàn xuống đất. Cô ta đứng đấy, tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt. Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt méo mó dữ tợn của cô ta: “Tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
**
“Giang tổng, đây là toàn bộ chìa khóa dự phòng trong biệt thự.” Người vệ sĩ cúi đầu đưa chùm chìa khóa cho Giang Ninh Tư rồi xoay người rời khỏi. Bên trong thư phòng, Giang Ninh Tư nhìn đám chìa khóa trong tay, anh cười rồi bỏ chúng vào ngăn tủ. Anh muốn ở thế chủ động chết đi được!
Mạch Huyên từ trong vườn bước vào nhà, một mạch đi thẳng lên phòng mình. Cô nhìn cánh cửa, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn. Lại thử đẩy một lần nữa những cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Cô bước xuống lầu, hỏi người vệ sĩ: “Lấy giúp tôi chìa khóa dự phòng!”
Người vệ sĩ thuần thục đáp: “Thưa phu nhân, toàn bộ chìa khóa đều ở chỗ Giang tổng.”
Cô nhướn mày: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Mạch Huyên nhảy chân sáo chạy đến thư phòng. Vẫn cứ trực tiếp xô cửa chạy vào, nhưng Giang Ninh Tư một chút ý tứ bắt bẻ cũng không có. Anh ngồi sau bàn làm việc, tầm mắt vẫn đặt vào màn hình máy tính những không có nghĩa là không biết cô bước vào. Khóe môi anh khẽ nhếch, sau đó giả vờ tiếp tục xem văn kiện được gửi đến. Đây là lần đầu tiên Mạch Huyên bước vào thư phòng của anh, cô bị choáng! Những tủ sách cao ngất đầy sách, toàn sách là sách! Người này cả ngày trốn ở trong đây không bị ngạt chết hay sao?
“Ninh Tư, đưa em chìa khóa! Không biết vì sao em không mở được cửa phòng!”
Mạch Huyên vừa nói vừa bước đến. Tiếng dép lẹp xẹp vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng vốn có ở thư phòng. Giang Ninh Tư nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh đang xòe bàn tay nhỏ nhắn, anh nhếch môi: “Anh không biết đã để nơi nào rồi! Tìm không thấy!”
“Thế tối nay em phải ngủ ngoài hành lang à?”. Mạch Huyên nhíu mày. Giang tổng híp mắt, cười như không cười, anh nói: “Trở về phòng ngủ chính.”
Mạch Huyên nằm trong chăn, xung quanh đều là mùi hương của Giang Ninh Tư. Đôi mắt cô vẽ nên ý cười rồi chôn cả người trong chiếc chăn ấm áp. Từng tiếng hít thở đều đều phả vào trong không trung.
Mười giờ ba mươi phút. Giang Ninh Tư từ bên ngoài đẩy nhẹ cửa. Nhìn ổ chăn đang phồng lên một nhúm, anh khẽ cười. Anh tiến đến làm một việc mà cả đời này chưa bao giờ làm: chậm chạp, lại lén lút bò lên giường!
Giang Ninh Tư nhẹ nhàng lật chăn lên, lại cẩn thận lách người vào, lăn hai vòng đã nằm bên cạnh cô. Anh nhíu mày nhìn thứ gì mềm mềm trong chăn, lại đưa tay vào kéo ra. Một cái đầu bò nhồi bông? Cô gái bên cạnh cau mày vì thứ yêu thích đang ôm đã bị người khác lấy đi, Mạch Huyên xoay người rồi lại lật người, cuối cùng nằm đè lên anh. Cô không biết bản thân mình hiện tại đã nằm úp sấp trên người anh, chỉ thấy chiếc giường mềm mại sao đột nhiên cứng ngắc. Mặt cô cọ cọ vài cái rồi vươn tay, túm lấy một nhúm tóc của Giang Ninh Tư, nắm chặt!
Giang Ninh Tư lúc này ngừng thở, lại nằm im không dám nhúc nhích sợ đánh thức con mèo lười. Anh lẩm bẩm, cúi đầu hôn xuống mái tóc mềm mại, đưa hai tay ôm chặt cô rồi đi vào giấc ngủ.