Sống Lại Chỉ Muốn Yêu Anh, Cưng Chiều Anh - Mộng Kha

Chương 7. Chuyện cũ

“Mẹ, anh Thành trở về nước rồi! Con lập tức ra sân bay đón anh ấy nên sẽ về muộn!”. Mạch Thi tô lại son môi rồi nói với mẹ Mạch đang ngồi xem tivi trên sofa. Mẹ Mạch nghe thấy Phó Thành trở về nước thì vui vẻ, thúc giục con gái mau mau đi đón người.
Phó Thành là nam thần của đại học X, là bạch mã hoàng tử trong mộng của biết bao nữ sinh. Thân là đại thiếu gia của tập đoàn Modest đứng đầu trong giới thời trang, học lực xuất sắc, ngoại hình một mét tám mươi body sáu múi đặc trưng, hoạt động thể thao nếu đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, là người thừa kế chính thống và duy nhất của tập đoàn Modest. Anh ta thuộc kiểu chàng trai ấm áp điển hình đi gieo rắc nỗi tương tư cho toàn thể nữ sinh ở đại học X đằng đẵng bốn năm. Tuy theo học ở khoa Thiết kế nhưng danh tiếng tốt đến nỗi nữ sinh ở khoa Kỹ thuật, khoa Máy tính ở phía Tây cũng đến tận khoa Thiết kế ở phía Đông để nhìn Phó Thành!
Thế nhưng Phó Thành lại đi thích học muội cùng chuyên ngành, Mạch Huyên. Anh ta theo đuổi Mạch Huyên đều đặn một tuần bảy ngày, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng đều mặt dày đi theo phía sau cô như hình với bóng. Đem tất cả những nồng nhiệt nóng bỏng dán lên người Mạch Huyên nhưng bị cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt. Mạch Huyên khi ấy cũng được gọi là nữ thần của khoa Thiết kế bởi vì tài năng và xinh đẹp, câu chuyện tình kẻ đuổi, người chạy của Phó Thành và Mạch Huyên như gió thổi khắp đại học X, cũng thổi vào tai Mạch Thi. Cô ta là đàn em khóa dưới theo học khoa Âm nhạc, khắp đại học X không ai là không biết nữ thần khoa Âm nhạc Mạch Thi điên cuồng theo đuổi nam thần khoa Thiết kế Phó Thành nhưng bị anh ta từ chối, sau đó anh ta hùng hồn tuyên bố công khai theo đuổi học muội nữ thần Mạch Huyên!
Câu chuyện cẩu huyết tựa như thước phim ngày ngày được trình chiếu ở đại học X, mà một đám sinh viên các khoa ngồi xuống tụm năm tụm bảy, cắn hạt dưa đón xem từng tập và dự đoán kết cục. Bọn họ dự liệu mọi khả năng nhưng lại không để đoán được lúc Mạch Huyên sau khi tốt nghiệp được một năm đùng một cái kết hôn, chấm dứt cuộc sống học đường và cơ hội rộng mở phía trước, cam tâm trở thành mẹ hiền vợ đảm. Phó Thành khi ấy đã rời thành phố X du học Italy chuẩn bị bước đệm cho việc tiếp quản tập đoàn Modest.
Mạch Thi ngồi trên xe không khỏi siết chặt góc váy màu vàng chanh. Chiếc váy mau chóng trở nên nhăn nhúm, nhìn qua có chút chật vật. Cô ta biết rất rõ lần này Phó Thành trở về vì lí do gì. Chắc chắn là nghe được tin Mạch Huyên đã kết hôn! Cô ta nghiến răng, rủa thầm:
“Con nhỏ chết tiệt! Đã kết hôn rồi mà còn không an phận, lại dám quyến rũ người đàn ông khác! Đúng là một con hồ ly tinh!”
Cô ta móc điện thoại gọi cho Mạch Huyên, thật lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy.
**
“Mạch Huyên, nghe cho rõ đây. Chuyện trước đây tao không so đo với mày. Anh Phó Thành trở về rồi, nhất định anh ấy sẽ đi tìm mày. Mày tốt nhất là tránh xa anh ấy ra, anh Thành là của tao, đã hiểu chưa?”
Đầu dây bên kia, Mạch Huyên nhíu mày đưa điện thoại ra phía xa. Để cô ta la hét đủ thì mới chậm rãi mở miệng: “Hành động la hét như một người phụ nữ điên của Mạch tiểu thư thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Mạch Gia Khang và Chu Mẫn Ngọc dạy dỗ ra một thiên kim thật khiến người ta ngưỡng mộ, lại không biết cô ta ở đây gào thét như con lợn bị chọc tiết, không biết rõ thân phận của mình kêu to gọi nhỏ, cô tưởng tôi là quả hồng mềm sao?”
“Mày… Hôm nay mày dám bật lại tao cơ đấy?! Lại còn dám gọi ba mẹ như vậy? Tao còn chưa tính sổ mấy ngày trước mày dám không nghe điện thoại của tao nữa đấy!”
“Mạch Gia Khang cùng lắm chỉ là người cho tao một cái nhiễm sắc thể, còn lại ông ta chẳng là cái gì hết. Lúc mẹ tao còn đang nằm trên giường sinh giành giật sự sống cho tao thì ông ta lại đi ngủ với Chu Mẫn Ngọc, sau đó thì mày ra đời đấy. Đến Mạch Gia Khang tao còn chẳng đặt trong mắt, mày nghĩ Chu Mẫn Ngọc, ngay cả mày mà tao phải khép nép gọi thì đến, đuổi thì đi?” Mạch Huyên nhếch môi gọt nốt quả táo, điện thoại trên bàn bật loa ngoài, tiếng hét của Mạch Thi đã sớm vang vọng khắp biệt thự. Cô nói tiếp:
“Anh Phó Thành của mày tao thật không có hứng thú. Đừng có làm trò chọc tao cười!”
Mạnh mẽ cúp máy, Mạch Huyên thô bạo cắn xuống một miếng lớn trên quả táo. Miệng chửi thầm: “Đồ điên.”
Giang Ninh Tư đang từ cầu thang bước xuống, ngoài ý muốn nghe thấy tiếng chửi của Mạch Huyên thì nhếch môi. Anh đi vào bếp loay hoay, một lát sau liền đem ra một cốc sữa lớn. Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, Giang Ninh Tư đặt cốc sữa xuống bàn rồi nhẹ nhàng bảo: “Uống sữa trước khi ngủ rất tốt.”
Khóe mắt Mạch Huyên giật giật. Anh xác định là không nhầm sao? Cái ly này dung tích ít nhất cũng tầm một lít hơn, anh xác định muốn cô uống hết? Cô cũng không từ chối đặt quả táo xuống, nhận lấy cốc sữa uống một ngụm. Giang tổng cầm lấy quả táo đang cắn dở của cô tao nhã cắt thành từng khối, không biết vô tình hay cố ý mà anh lại ăn một miếng, vừa vặn đó chính là miếng mà Mạch Huyên vừa mới cắn xuống!
Ặc.
Cô bị sặc! Từ khi nào, từ khi nào mà anh lại chủ động như vậy? Không phải mấy ngày trước còn cứng đờ mặc cô trêu chọc hay sao? Hôm nay Giang tổng đổi tính? Mạch Huyên trong lòng có một dấu chấm hỏi thật lớn. Đột nhiên cô đẩy cốc sữa về phía anh, ánh mắt co giật: “Ninh Tư, em no rồi, không uống nổi nữa!”
Giang tổng “ừ” một tiếng, rồi nhận lấy cốc sữa trong tay cô. Anh ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch!
Mẹ nó, tính ưa sạch sẽ của anh biến đâu mất rồi!?