Sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Mạch Huyên nhăn mặt khó chịu đưa tay loạn xạ, bắt lấy điện thoại, cáu bẳn trả lời: “Alo. Ai vậy?”
Người phụ nữ bên kia đầu dây thông qua video call thấy rõ người bắt máy rõ ràng là Mạch Huyên thì đưa tay nhéo nhéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Giang Thanh Đông đang đọc báo thì bị vợ gọi, cũng nhổm người ngồi dậy. Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt.
Điện thoại bị cầm nghiêng nên thu lại rất rõ những gì đang diễn ra trước mắt. Giang Thanh Đông và vợ trợn mắt nhìn đứa con dâu kiêu ngạo đang nằm úp sấp lên người con trai nhà mình, mà Giang Ninh Tư vẫn mang bộ dáng chưa thức giấc! Còn có… còn có bàn tay đang túm lấy tóc kia nữa! Bọn họ nhất thời không thể mở miệng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt. Mạch Huyên không có kiên nhẫn, cô nói: “Không có việc gì thì cúp máy đây!”. Cô vừa dứt lời liền lạnh lùng dập máy, sau đó tiếp tục cọ cọ mặt, lại chép miệng vài cái rồi ngủ tiếp. Nhưng ngon giấc không được bao lâu lại có tiếng chuông điện thoại. Mạch Huyên cực kì tức giận, vừa mới bắt máy liền gào lên:
“Shh… Ai điên khùng cái gì mới sáng sớm dám gọi điện phá giấc ngủ của tôi?”
Bắc Đường trong nháy mắt cứng đờ, sau đó anh ta nhìn vào điện thoại trong tay. Rõ ràng là số điện thoại của Giang tổng! Thế nhưng người bắt máy lại là phu nhân? Còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Giang Ninh Tư. Anh lấy điện thoại từ trong tay cô, nhìn thấy người gọi đến là trợ lí Bắc thì trả lời:
“Có chuyện gì sao?”
Bắc Đường nhanh chóng đáp: “Tôi đang ở dưới nhà, người giúp việc bảo ngài chưa thức dậy nên tôi đành phải gọi điện đánh thức.”
Giang Ninh Tư nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, khẽ giật mình. Bảy giờ bốn mươi phút! Anh có khi nào ngủ sâu như vậy đâu chứ! Giang tổng cúi đầu nhìn con mèo lười vẫn bám chặt trên người mình, bàn tay to ôn nhu vuốt vuốt tóc cô. Mang theo giọng nói có chút nhẹ nhàng, anh bảo: “Tôi biết rồi. Anh cứ xuống nhà bếp ăn sáng trong khi chờ tôi. Hôm nay không vội.”
Bắc Đường nhướn mày, có chút khó hiểu nhìn màn hình đen xì. Anh ta cũng không nghĩ nhiều, mệnh lệnh của cấp trên tất nhiên cần phải phục tùng. Thế là trợ lí Bắc thay dép tiến vào phòng bếp, lần đầu tiên tại Giang gia ăn một bữa sáng nhàn nhã!
Nhưng tình hình sếp tổng của anh ta thì không nhàn nhã như thế. Cái gì gọi là con sâu ngủ, đến bây giờ Giang Ninh Tư mới lãnh giáo đủ! Anh nhìn cục thịt mềm mềm trong lòng không hề nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu mở mắt thì cười khổ. Mùi hương của cô gái nhỏ cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, nhẹ nhàng xộc thẳng vào trái tim anh. Mái tóc của cô loạn xạ, óng mượt như tơ chạm vào cổ anh dấy lên từng trận ngứa ngáy. Lại còn có nơi trước ngực mềm mại đè ép vào cơ ngực cứng rắn của anh! Mẹ kiếp, anh là đàn ông, là đàn ông! Trong lòng ôm cô gái anh yêu thương!
Giang Ninh Tư cảm thấy từng trận nóng nảy từ đáy lòng khẽ bốc, sau đó anh dịu dàng gọi tên cô, đôi tay cùng luồn qua nách cô, nhấc cô dậy, ép cô ngồi thẳng lên bụng anh. Mạch Huyên mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở khẽ cử động. Cô chớp chớp đôi mắt nhỏ, khẽ ngáp một cái khiến nó tràn ngập nước, long lanh sống động. Cô nhìn thấy anh, nhìn xuống dưới mông mình đang ngồi lên từng múi cơ bụng săn chắc! Cô mở miệng:
“Chồng ơi, chào buổi sáng!”
F***! Giang Ninh Tư trợn mắt, muốn chửi thề!
“Em vừa gọi anh là cái gì?” Giang Ninh cả người chồm hẳn dậy, một tay anh nắm chặt vai cô, tay còn lại ôm lấy đầu cô, luồn từng ngón tay thon dài vào mái tóc như tơ, sau đó đẩy cô ngã xuống giường. Thanh âm trầm khàn sáng sớm nghe gợi cảm chết đi được! Mạch Huyên nghĩ thầm. Lát sau cô mới trì trệ trả lời: “Gọi là chồng ơi.”
“Chết tiệt!” Giang tổng rủa thầm một tiếng rồi cúi thấp người, thân hình to lớn trong nháy mắt đè lên người cô gái nhỏ. Anh bắt lấy chiếc cằm thon gọn, nhanh chóng và chính xác phủ người ngậm lấy đôi môi vừa phát ra tiếng gọi đầy sức quyến rũ. Hương vị ngọt ngào khiến Giang Ninh Tư không muốn buông tha, anh tham lam, lại từng tấc từng tấc tiến sâu vào khoang miệng nhỏ nhắn.