Sống Lại Chỉ Muốn Yêu Anh, Cưng Chiều Anh - Mộng Kha

Chương 6. Em nói cái gì thì chính là cái đó

Trong lòng Giang Ninh Tư ngứa ngáy nhìn theo bàn chân nhỏ trắng nõn đang bước đi trên nền đất. Cô ấy sẽ bị lạnh mất! Anh nhìn lên phía trên, ngay lập tức liền: !!!
Mắt lớn trừng một cái, nhả ra vài chữ “trở về làm lại”, Giám đốc phòng Tài vụ liền hiểu ý, ngay lập tức ôm văn kiện chạy ra ngoài. Mẹ ơi, người lớn tuổi như ông ta vừa thấy đám người trẻ thể hiện ân ái?! Ông ta cảm thấy mờ mịt, hoa mắt, lại thêm cả chóng mặt, nhức đầu! Những người còn đang chờ bên ngoài để bị gọi vào khi trông thấy vẻ mặt không thể khá hơn của Giám đốc phòng Tài vụ thì trong lòng khẽ hít vào từng ngụm khí lớn!
Bên trong văn phòng, nháy mắt trông thấy Mạch Huyên chỉ còn cách mình không tới hai bước chân, điều anh có thể làm chính là thụ động đón nhận mọi hành động của cô! Không cần biết cô làm ra chuyện gì, lại khó có khi chủ động tiếp cận anh, nếu cô muốn chỉnh anh anh đều có thể chịu được! Còn lại muốn anh né tránh, nằm mơ!
Giang Ninh Tư nhìn bờ vai trắng bóng lộ ra bên ngoài của cô, còn có xương quai xanh nhỏ quyến rũ, yết hầu không tự chủ được chuyển động vài cái. Anh vươn đôi tay dài kéo lấy áo vest được móc trên giá áo, một giây sau liền đón lấy cả thân thể mềm mềm thơm ngát! Mạch Huyên đưa tay vòng lấy hông anh, trong nháy mắt liền cảm nhận được một bàn tay đem áo vest bọc kín người mình thành một khối, sau đó bị ôm vào lồng ngực quen thuộc.
Giang tổng đắc ý nhìn thành phẩm của mình, cánh tay của cô cũng đừng mơ có thể lộ ra bên ngoài! Trước ngực truyền đến từng hơi thở đều đều của con mèo nhỏ, ấm áp và mang theo hơi nóng. Âm thầm tăng nhiệt độ điều hòa lên một mức thích hợp rồi cúi đầu cười khổ. Khẳng định là Giang Ninh Tư ngày thường quá hung ác, thế nên ông trời gửi cô đến bên anh. Cô chỉ ngồi một chỗ không cần làm gì cũng khiến anh thua triệt để dưới tay cô!
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lại những sợi tóc ngang ngược, Giang Ninh Tư không biết hành động của mình đối với cô đã mất dần đi sự dè dặt, nhiều hơn một chút mạnh dạn, chủ động.
Anh bấm một nút trên điện thoại bàn, cật lực đè thấp thanh âm: “Đều vào cả.”
Tựa như Diêm Vương ngồi trên ngai vàng, anh dùng giọng nói lạnh như băng nhẹ nhàng phán quyết tội danh của những kẻ lữ hành xuống địa ngục. Từng người từng người đẩy cửa tiến vào, ngoài ý muốn phát hiện Giang tổng tựa hồ như đang ôm một cái cục gì trong lòng, lại nhìn thấy anh ra hiệu im lặng liền xếp hàng ngay ngắn đứng trước bàn làm việc, căng thẳng chờ bị anh lăng trì xử tử. Bọn họ đổ đầy một đầu mồ hôi, nhất nhất cắm mắt đem tầm nhìn chôn xuống chân mình, lại vô tình phát hiện chiếc giày cao gót đen bóng!
Một đám người: !?
Khí tức xung quanh dần dần bị đông đặc. Cảm giác như đứng trên tảng băng Bắc Cực, bọn họ ngay cả thở cũng không dám, trong lòng thầm mặc niệm gào thét: tới rồi, tới rồi!
“Giang thị không nuôi không một đám người ngay cả chỉ tiêu của tháng cũng không thể hoàn thành. Các người ngày ngày đi làm, ba tháng qua cũng không có một phòng ban nào đem về một cái hợp đồng năm mươi tỷ. Các người nghĩ mình là giám sát viên đi đến đây để vui chơi sao?”
Bọn họ mỗi một người đều hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống. Giang tổng nói không sai, chính bọn họ đem doanh thu tháng này kéo xuống, lại không đạt được chỉ tiêu đề ra! Hơn nữa mỗi quý đều có ít nhất một phòng ban sẽ đi đàm phán một hạng mục lớn bạc tỷ, đằng này ba tháng trôi qua nếu không phải hợp đồng vài tỷ thì cũng là hạng mục dậm chân tại chỗ!
“Thật xin lỗi, chủ tịch. Do chúng tôi kéo doanh thu của công ty đi xuống…”
Cục diện giằng co kéo dài khoảng ba mươi phút đồng hồ, dưới chân bọn họ đổ đầy một sàn mồ hôi, không khí quỷ dị như vậy con mèo lười cũng không thể nào không tỉnh dậy. Đôi mắt không có tiêu cự chớp chớp vài cái, một lát sau trả lại đôi mắt đào hoa linh động. Khẽ liếc số liệu trong bảng báo cáo quý hai, Mạch Huyên khẽ cựa quậy. Giang Ninh Tư thấy người trong lòng khẽ động, anh nhanh chóng dời tầm mắt xuống dưới, chống lại đôi con ngươi xinh đẹp. Bàn tay nhỏ non mịn vươn ra túm nhẹ lấy áo sơ mi trước mặt khiến nó nhăn nhúm trong tay: “Không phải chỉ còn thiếu hai phần trăm sao? Biết rằng hai phần trăm cũng tương đương vài chục tỷ, nhưng không phải bọn họ cũng đã rất cố gắng sao? Ninh Tư, anh đừng hù dọa người khác như vậy! Tim em cũng run rẩy theo bọn họ đây này!”
Giang Ninh Tư khóe môi lẫn khóe mắt đều cong cong lên, chân chó đáp: “Được, được. Em nói cái gì thì chính là cái đó!”, sau đó lạnh nhạt nhìn đám người đang cúi gằm xuống đất, sắc mặt hòa hoãn không ít: “Có lẽ là tôi quá nghiêm khắc. Mọi người làm tốt lắm, trở về tiếp tục cố gắng. Ra ngoài đi.”
Câu lệnh đặc xá được ban ra, bọn họ hận không thể dẫm đạp lên nhau mà chạy, trước khi đi lau sạch mồ hôi, cúi đầu, trăm miệng một lời “Cảm ơn phu nhân đã chiếu cố!” rồi sau đó chạy trối chết, cũng quên cả chào ông chủ - người trả lương cho bọn họ!
Mạch Huyên sắc mặt hồng hào khẽ vươn vai, thuận theo tầm nhìn chính là một khoảng trời đang đổ sắc đỏ cam. Những tia nắng chiều cuối cùng buông xuống nhẹ rơi sau vai bọn họ, người trong phòng yên tĩnh tựa như một bức tranh thủy mặc.