Lưu Tòng Đức nghe thấy chướng tai sao sao ấy, nhưng trong lúc nhất thời không hiểu ý nghĩ của Bàng Tịch, đành phải trầm mặc. Ba người Đông Lai Thuận thấy Lưu Tòng Đức trầm mặc thì cho rằng hắn đã ngầm đồng ý nên gật đầu liên tục, nói:
- Mặc dù Bàng đại nhân không có mặt ở nơi đó, nhưng phân tích lại như nhìn thấy tận mắt, tiểu nhân bội phục.
Bàng Tịch nói tiếp:
- Sau khi Mã công tử kết bạn với năm người các ngươi, thấy ba người Địch Thanh xuống lầu, Mã công tử rất có khí phách, muốn giao hảo với Địch Thanh nên tiến tới bắt chuyện. Không ngờ Địch Thanh phát điên đánh Mã công tử tơi tả. Chuyện xảy ra sau đó, các ngươi đã nói rất rõ ràng, vì thế không cần ta nói nhiều nữa.
Mọi người sau khi nghe lời phân tích của Bàng Tịch, đều cảm thấy hành vi của vị Mã công tử này thật quái gở, còn có nha dịch cố nín cười. Bọn người Chu Đại Thường đành phải kiên trì đến cùng đáp:
- Đúng là như thế.
Bàng Tịch nhìn Lưu Tòng Đức hỏi:
- Lưu đại nhân, suy luận lần này của hạ quan, không biết ông còn có nghi vấn gì không?
Lưu Tòng Đức rất đau đầu, cảm thấy những lời vừa rồi của Bàng Tịch đúng là suy nghĩ cho bọn họ, đành nói:
- Lần này ngươi nói không sai. Ta không có ý kiến gì.
Mặt Bàng Tịch càng sa sầm, bắt bẻ nói:
- Lưu đại nhân không có ý kiến, nhưng hạ quan lại có ý kiến.
Lưu Tòng Đức thầm giật mình, thấy Bàng Tịch cầm mấy cuốn sổ sách từ trên bàn lên, không khỏi nghi hoặc khó hiểu. Bàng Tịch thản nhiên nói:
- Đây là ghi chép mấy ngày nay mà hạ quan nhận được từ Thái Bạch Cư, Hỉ Lai Nhạc và Hội Tiên Lâu...
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Hành động này của Bàng thôi quan có ý gì?
Bàng Tịch nói:
- Mã công tử quả nhiên hiếu khách, đều để lại dấu chân ở mấy tửu lâu này, dĩ nhiên tất cả là được người khác mời.
Vừa nói hai mắt vừa lướt qua mặt của bọn người Chu Đại Thường, thấy sắc mặt những kẻ này đã tái cả lại. Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Mà người mời, chính là mấy người trước mặt: Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý, Đông Lai Thuận. Căn cứ vào ghi chép, Mã công tử vốn quan hệ rất thân với mấy người Chu Đại Thường. Nếu có người không tin, ông chủ tửu lâu đang đợi triệu ở hậu đường, không ngại kêu lên mà hỏi.
Chu Đại Thường tuôn mồ hôi đầm đìa, cười lớn nói:
- Chúng ta...tin.
Sắc mặt Bàng Tịch trầm xuống:
- Bây giờ mới tin, e rằng đã muộn?
Tiếp đó, y bước đến dâng sổ sách lên trước án của Trình Lâm. Bàng Tịch xoay người đối mặt với bọn người Chu Đại Thường, mặt ủ mày chau nói:
- Vừa rồi ta hỏi đi hỏi lại nhiều lần, các ngươi đều nói chưa từng quen biết và giao thiệp với Mã công tử, nhưng sự thật nói rõ, các ngươi và Mã Trung Lập đã sớm là bạn bè. Các ngươi cố ý giấu giếm việc này là vì cớ gì?
Bọn người Chu Đại Thường hoảng hốt lo sợ. Bàng Tịch xoay người kiến nghị với Trình Lâm:
- Phủ doãn đại nhân, trải qua sự tra hỏi của hạ quan, ngay câu đầu tiên mà mấy người Chu Đại Thường đã nói sai, lời chứng về sau của chúng thật khó mà khiến cho người ta tin được nữa. Kính xin Phủ doãn đại nhân tra rõ toan tính của năm kẻ này. Nếu thật sự có hành vi vu cáo, kính xin đại nhân nghiêm trị, lấy làm răn đe!
Giờ phút này, tuy mặt Bàng Tịch vẫn đầy ưu sầu, nhưng sắc mặt đã toát vẻ chính khí, vô cùng nghiêm nghị.
Mặc dù Lưu Tòng Đức không xem Phủ doãn Khai Phong ra cái gì, nhưng đó là nhờ ỷ vào quyền thế của Thái Hậu. Còn nếu luận về tài khôn khéo thì còn thua kém Bàng Tịch nhiều lắm. Lưu Tòng Đức có nhân chứng, Bàng Tịch đã sớm biết được. Nếu Bàng Tịch muốn từ trong dân chúng tìm được năm người chịu thẩm vấn trước công đường, không dễ chút nào, mà dù cho có tìm được đi chăng nữa cũng khó mà phân biệt thật giả. Sợ rằng mọi người sẽ sa vào trong tranh luận kéo dài, e rằng đến cuối cùng còn gây náo loạn đến mức không thể vãn hồi.
Bàng Tịch muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế trước tiền vờ thả để bắt thật, sau đó giải quyết tận gốc, trực tiếp đưa năm nhân chứng của Lưu Tòng Đức vào chỗ vạn kiếp bất phục. Y dùng thủ đoạn trực tiếp như thế là muốn cảnh cáo Lưu Tòng Đức, phủ Khai Phong không phải là nơi mà tên hoàng thân ngoại thích như gã có thể một tay che trời.
Trình Lâm nhìn sổ sách trước mặt, lật cũng không thèm lật, trầm giọng hỏi:
- Chu Đại Thường, Bàng thôi quan nói có đúng không?
Hai chân Chu Đại Thường run rẩy, quay qua nhìn Lưu Tòng Đức, Bàng Tịch thở dài nói:
- Chu Đại Thường, ngươi đừng có lúc nào cũng nhìn về phía Lưu đại nhân. Người không biết còn tưởng rằng ngươi bị ông ấy sai khiến, vậy chẳng phải sẽ làm vấy bẩn danh dự của Lưu đại nhân sao?
Dù Lưu Tòng Đức có chút nhanh trí, nhưng lúc này cũng rối loạn cả lên. Hắn vội quát:
- Bàng Tịch, ta không liên quan gì tới bọn chúng, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Bàng Tịch lập tức nói:
- Nếu Lưu đại nhân đã nói không có quan hệ gì tới bọn ngươi, vậy bọn ngươi bị ai xúi giục, còn không mau thành thật khai ra!
Đám người Chu Đại Thường hoàn toàn sụp đổ. Bọn họ được Lưu Tòng Đức dặn dò đến đây vu cáo Địch Thanh, nhưng giờ Lưu Tòng Đức lại quay lưng vứt bỏ bọn họ, vậy bọn họ còn biết dựa vào ai đây?
Bàng Tịch thừa dịp, nói tiếp:
- Chẳng lẽ các ngươi tức tối vì Địch Thanh được Trương Diệu Ca giữ lại nên thừa dịp này hãm hại hắn? Nếu như các ngươi chủ động nhận tội, Phủ Doãn đại nhân niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, không chừng sẽ xử nhẹ cho.
Mặt Dương Đắc Ý như đưa đám:
- Phủ doãn đại nhân, chúng tiểu nhân sai rồi....
Lời hắn còn chưa dứt, ngoài nha môn chợt có nha lại xướng lên:
- La đại nhân, Mã đại nhân đến…
Lưu Tòng Đức bỗng đứng bật dậy, vui mừng nói:
- Mau mời.
Lòng hắn rối như tơ vò, vào lúc này cứ tưởng nơi đây là phủ đệ của mình. Trình Lâm bất mãn, nhưng vẫn cố kìm nén, nói:
- Mời vào phủ nha.
Trình Lâm vốn định đứng dậy nghênh đón, nhưng thấy Bàng Tịch nhìn mình, trong mắt muôn vàn hàm ý, mặt liền đỏ lên, lại ngồi xuống.
Ngoài nha có hai người đi vào. Một người phong lưu phóng khoáng, nhưng mặt có vẻ giận dữ. Người còn lại mặt trắng không râu, vẻ mặt kiêu căng.
Trình Lâm nhận ra người phong lưu phóng khoáng chính là Mã Quý Lương, phụ thân của Mã Trung Lập, cũng chính là cháu rể Thái Hậu, hiện giờ giữ chức Đãi chế của Long Đồ các. Còn người có vẻ mặt kiêu căng kia chính là đệ nhất đại thái giám đương triều, Cung Phụng - La Sùng Huân.
Trình Lâm biết Mã Quý Lương và La Sùng Huân đều là tâm phúc của Thái Hậu, vốn định tỏ vẻ nồng nhiệt, nhưng dù sao đệ nhất đại thái giám đương triều, quyền vị cũng không bằng Phủ doãn Khai Phong, nếu như gã nịnh nọt quá mức thì sẽ khiến thuộc hạ xem thường, vì vậy chỉ ngồi yên một chỗ chắp tay nói:
- Hai vị đại nhân đến đây, không biết có chuyện gì?
La Sùng Huân cất giọng the thé nói:
- Chúng ta nghe nói nơi này thẩm án, nên tới đây nghe thử để tránh có người ăn đút lót trái với luật pháp, phán sai bản án. Trình đại nhân, án này rốt cuộc như thế nào rồi?
Trình Lâm cười lớn nói:
- Đang thẩm tra, nếu như La Cung Phụng có hứng thú, có thể ở một bên nghe xem. Người đâu! Lấy ghế.
Nha lại đã chuẩn bị xong hai cái ghế dựa, La Sùng Huân đĩnh đạc ngồi xuống. Lưu Tòng Đức ở bên cạnh thì thầm kể lại hết thảy mọi việc cho Mã Quý Lương. Mã Quý Lương thấy Địch Thanh, hận không thể bóp chết hắn, nghe vậy lại càng tức giận, cất tiếng:
- Trình đại nhân, ta cảm thấy việc thẩm tra bản án này thật sự có vấn đề. Dù nói thế nào đi chăng nữa cũng là con ta bị thương nặng, vậy mà lại có người chẳng phân biệt được trắng đen, không ngờ đặt toàn bộ tinh lực trên người không liên quan. Quả thực khiến bổn quan rất thất vọng.
Trình Lâm giải thích:
- Lời này của Mã đại nhân sai rồi. Đã có nhân chứng thì phải thẩm tra phân biệt rõ ràng. Như vậy mới không phụ sự coi trọng của Thánh Thượng và sự tin cậy của Thái Hậu. Hơn nữa, gương sáng trong trời đất, pháp lý phải sáng tỏ, hết thảy cần dựa theo luật mà làm. Mấy người Chu Đại Thường đứng ra tố giác Địch Thanh, bổn quan theo luật dò hỏi, Bàng thôi quan giúp đỡ suy đoán, sao có thể nói đặt toàn bộ tinh lực trên người không liên quan được?
La Sùng Huân lên tiếng bác bỏ:
- Phủ doãn đại nhân, nhưng ta cảm thấy Đãi chế nói không sai, chuyện trước mắt đúng là như vậy. Địch Thanh đánh người bị thương, hơn nữa có khả năng Mã Trung Lập liệt cả đời. Hung đồ như vậy, nếu không nghiêm trị mới không xứng với sự coi trọng của Thái Hậu! Ngươi nên mau mau định tội cho Địch Thanh đi.
Hai người La, Mã vừa đến, lập tức tiến hành đánh võ mồm. Mục đích rõ ràng là muốn tạo áp lực cho Trình Lâm. Không ngờ Trình Lâm lại im lặng, Bàng Tịch ở bên cạnh cất tiếng trả lời:
- Chuyện của phủ Khai Phong đã có người của phủ Khai Phong xử lý, La đại nhân sai khiến như thế, không hợp với luật.
La Sùng Huân vốn là đệ nhất Thị thần (1) nội cung, được Thái Hậu coi trọng. Những năm gần đây, dù là trọng thần của Lưỡng Phủ cũng đều khách khí đối với hắn, dần dần dưỡng thành thói ngang tàng. Thấy một tên Thôi quan của phủ Khai Phong lại dám phản bác hắn, không khỏi giận dữ nói: