- Hạ quan chỉ phối hợp cùng làm việc công, xử án theo luật, không thẹn với lương tâm, có gì mà dám hay không dám? Gia pháp của tổ tông bản triều có dạy, 'Ngoại thích không được tham gia chính sự, hoạn quan không được nắm quyền’. Trước mắt đang thẩm vấn đại án sống chết, hai vị đại nhân theo lệ cần phải tránh đi, không được làm phiền phủ Khai Phong xử án. Trình đại nhân coi trọng hai vị đại nhân nên mới bố trí chỗ ngồi mời hai vị đại nhân dự thính. Nhưng dự thính thì được, còn nếu thao túng việc phủ Khai Phong xử án, chẳng phải làm hỏng gia pháp của tổ tông hay sao? Nếu La đại nhân không hài lòng chỗ nào đó, có thể cùng hạ quan vào nội cung hỏi ý kiến của Thánh Thượng và Thái Hậu trước, rồi sau đó hãy quyết định hạ quan đúng hay là sai.
Khuôn mặt trắng nõn của La Sùng Huân sung huyết như trái cà chua, hắn căm hận nói:
- Giỏi, giỏi, giỏi lắm!
Mặt Bàng Tịch cau lại, nói:
- Nếu La đại nhân không có ý kiến, hạ quan cảm thấy Trình đại nhân tiếp tục thẩm án được rồi.
Trong lòng Trình Lâm có chút xấu hổ, đối với khí tiết không sợ quyền uy của Bàng Tịch lại có mấy phần kính nể. Gã liền vỗ kinh đường mộc nói:
- Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý, Văn Thành, Đông Lai Thuận, Cổ Thận Hành, tại sao năm người các ngươi vu oan cho Địch Thanh? Còn không mau thành thật trả lời!
Bọn Chu Đại Thường thấy La Sùng Huân đến đây mà cũng không bảo vệ được bọn chúng, mồ hôi tuôn ra như mưa. Vẻ mặt Chu Đại Thường như đưa đám đáp: - Trình phủ doãn, chúng ta bất mãn Địch Thanh nổi trội hơn chúng ta, nên mới vu cáo hãm hại hắn. Còn tình hình lúc đó rốt cuộc như thế nào, chúng ta cũng không biết rõ.
Trình Lâm hừ lạnh một tiếng,
- Năm người Chu, Dương vu hãm người khác, làm loạn bản án, phạt mỗi người tám mươi trượng. Đem ra ngoài xử trí.
Đám người Chu Đại Thường thấy Lưu Tòng Đức mặt trầm như nước, mặc dù oan uổng nhưng cũng không dám nói ra, thầm nghĩ ráng chịu tám mươi trượng, tránh khỏi tai họa cũng coi như may mắn lắm rồi. Cả đám ủ rũ cúi đầu bị áp giải ra trước công đường, ngay tại đó chịu phạt. Dân chúng đứng xem ngoài nha môn không khỏi hò reo vui sướng.
La Sùng Huân nghe tiếng hèo ‘bôm bốp’ vang lên không dứt, giống như bị tát vào mặt. Hắn thầm nghĩ: Bàng Tịch, Trình Lâm các ngươi đừng vội đắc ý, sau này đừng để cho ta nắm được sơ hở, bằng không, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết. Tào Lợi Dụng là Xu Mật sứ, quyền to hơn các ngươi không biết bao nhiêu lần, còn bị chúng ta giết chết. Vừa nghĩ đến đây, La Sùng Huân nở nụ cười nham hiểm.
Đợi bọn người Chu Đại Thường được giải xuống, Mã Quý Lương bất mãn nói:
- Phủ Doãn đại nhân, tuy hiện giờ nói bọn người Chu Đại Thường sai, nhưng không thể miễn trừ tội của Địch Thanh. Bổn quan vẫn hi vọng Phủ Doãn đại nhân đặt tinh lực vào người Địch Thanh. Tất nhiên, đây chỉ là hi vọng, cụ thể làm như thế nào, bổn quan không dám sai khiến.
Hắn thấy cái mặt khó ưa của Bàng Tịch, trong lòng thầm hận, nhưng chọn từ cũng thận trọng hơn nhiều.
Trình Lâm nói:
- Nếu đúng như lời Địch Thanh và Trương Diệu Ca nói, Địch Thanh ra tay đánh người cũng là bất đắc dĩ...
Lưu Tòng Đức căm giận nói:
- Chỉ một câu bất đắc dĩ là có thể đánh người sao? Địch Thanh chỉ là tặc quân, Trương Diệu Ca là một ả ca kỹ, lời của hai người đó sao có thể tính chứ?
Bàng Tịch liền phản bác:
- Mong Tự Sự đại nhân thận trọng trong lời nói một chút. Ông nghĩ xem, cấm quân trong thiên hạ tám mươi vạn người, ông một câu ‘tặc quân’ gộp toàn bộ tướng sĩ cấm quân trong cả nước. Còn Trương Diệu Ca, tuy là ca kỹ nhưng luật lệ bản triều có quy định ca kỹ không được làm chứng sao?
Lưu Tòng Đức suýt chút nữa bị Bàng Tịch làm cho giận điên lên, Mã Quý Lương cắn răng nói:
- Bàng Tịch, theo bổn quan biết, Trương Diệu Ca cũng không biết tình hình bên ngoài Trúc Ca lâu lúc đó. Dẫu sao Địch Thanh cũng là người hành hung cho nên lời hắn nói không thể cho là đúng. Nếu muốn làm rõ đúng sai khi đó, phải có nhân chứng khác. Nếu như phủ Khai Phong không có nhân chứng, chúng ta có thể cung cấp nhân chứng thêm lần nữa.
Bàng Tịch do dự trong lòng, bởi vì tình cảnh lúc đó hỗn loạn, y đã tìm rất nhiều người nhưng những người đó cũng khó mà kể lại hoàn chỉnh tình hình lúc đó được. Còn nhân vật mấu chốt là Thượng Thánh và người trung niên mập trắng kia lại biến mất không thấy tăm hơi. Bàng Tịch không sợ La Sùng Huân, nhưng nếu ở phương diện nhân chứng xuất hiện sai sót, bị đám người La Sùng Huân nắm thóp, e rằng sẽ bị chết thảm không toàn thây. Vì thế ở phương diện này, hắn chưa tìm được nhân chứng thích hợp.
Khi Bàng Tịch còn đang chìm trong đắn đo thì Trình Lâm nói:
- Phủ Khai Phong đúng là vẫn chưa tìm được nhân chứng mấu chốt...
Mã Quý Lương lập tức nói:
- Vậy thì chúng ta có thể cung cấp mấy người. Khi đó có không ít gia đinh Mã phủ, đủ để làm chứng chuyện đã phát sinh.
Bàng Tịch âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nếu nhân chứng mà các ngươi cung cấp nhân chứng, không ngoài khả năng sẽ diễn lại vở kịch của bọn Chu Đại Thường. Cứ như vậy diễn tới diễn lui thì khi nào mới kết thúc được. Nhưng lần này y không còn cách nào từ chối, đang lúc khó xử thì ngoài nha môn đột nhiên có người lên tiếng:
- Ai bảo phủ Khai Phong không có nhân chứng?
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, không biết lúc này người nào có lá gan lớn đến như vậy, lại dám đứng ra làm chứng cho Địch Thanh?
Lời còn chưa dứt, ngoài nha môn có hai người không đợi cho phép mà xông thẳng vào!
Trình Lâm nhíu mày, thầm nghĩ ai có lá gan lớn như vậy, dám coi phủ Khai Phong như cửa thành, tùy ý ra vào! Cho dù là La Sùng Huân đến phủ Khai Phong thì cũng không dám hung hăng càn quấy như thế!
Trình Lâm vốn đang cau mày, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy hai người kia, lập tức đứng dậy, vội vội vàng vàng bước nhanh từ sau án ra nghênh đón, thi lễ thật sâu với một người trong đó, nói:
- Bát Vương gia đến đây, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa, mong người thứ tội.
Mới vừa rồi Trình Lâm đa lễ với La Sùng Huân, Bàng Tịch cảm thấy hơi bất mãn, nhưng khi nhìn thấy người này thì cũng phải bước theo sau Trình Lâm thi lễ. Không chỉ Trình Lâm, Bàng Tịch cung kính làm lễ, ngay cả đám người La Sùng Huân khi thấy người đó đến, cũng đành phải đứng dậy thi lễ, không dám thiếu lễ nghĩa.
Tất cả mọi người rất kỳ quái, Bát Vương gia đến nơi này làm gì? Y giống như muốn can dự vào bản án của Địch Thanh. Địch Thanh có quan hệ với Bát Vương gia từ khi nào?
Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái, bèn liếc nhìn người mà Trình Lâm bái kiến, đó là một người ăn mặc sạch sẽ. Người này thật sự quá sạch sẽ, quần áo ngay ngắn giống như được đánh qua sáp. Móng tay ông ta được cắt tỉa chỉnh chu đều đặn, tóc cực kỳ bóng mượt, chỉ sợ con ruồi đậu vào cũng phải trượt xuống té chết. Một người sạch sẽ như vậy, khiến người đứng trước mặt ông ta đều bị ảnh hưởng mà muốn đi soi gương xem mặt mình rửa sạch chưa.
Địch Thanh biết Bát Vương gia tên là Triệu Nguyên Nghiễm, cũng chính là Bát hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Bát Vương gia là một người như vậy. Địch Thanh ít nhiều cũng biết chút chuyện về Bát Vương gia. Ông ta chính là con thứ tám của Thái Tông. Thời Thái Tông tại vị, ông ta đã được phong làm Chu vương. Sau khi Chân Tông - Triệu Hằng lên ngôi, lại phong thêm cho Triệu Nguyên Nghiễm làm Tào quốc công, bái Tể tướng, giao giám sát Thái Bảo(1), tiến tước vinh vương, phong quang vô cùng.
Về sau Triệu Trinh lên ngôi, Thái Hậu buông rèm chấp chính, Triệu Nguyên Nghiễm thân là nguyên lão tam triều, tuy rằng tuổi tác chưa tới bốn mươi, nhưng vì địa vị cực cao, lại được Thánh Thượng phong làm Thái Úy(2), Thượng thư lệnh(3) kiêm Trung thư lệnh(4). Trong triều, ngoại trừ Thái Hậu và Hoàng đế ra, nếu nói thân phận chí tôn, không ai có thể vượt qua Triệu Nguyên Nghiễm. Cho dù là người uy danh hiển hách trong Lưỡng Phủ, Tam Nha, Tam Quán(5), Tam Ban, nhưng nếu so về độ tôn sùng, cũng khó mà đuổi kịp cái bóng của Triệu Nguyên Nghiễm.
Nhưng một người như vậy đến phủ Khai Phong làm gì chứ? Không ai hiểu được, chỉ thấy vị trí cao nhất vốn bố trí cho La Sùng Huân, đã sớm có người bố trí lại, mời Triệu Nguyên Nghiễm ngồi xuống, dâng lên trà thơm. Mặc dù La Sùng Huân không muốn nhưng cũng phải đổi chỗ, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng phủ nha đã yên tĩnh trở lại. Trình Lâm trông thấy Địch Thanh đang quỳ mới nhớ ra mình còn phải thẩm án. Đành phải cười xòa nói:
- Không biết Bát Vương gia giá lâm, có gì căn dặn?
Bát Vương gia không nói, chỉ nhìn chăm chú vào đôi tay mình, bàn tay này thanh tú sạch sẽ, ngón tay thon dài. Cổ họng Trình Lâm hơi ngứa nhưng không dám ho, đành phải nhìn về phía người đứng bên cạnh Bát Vương gia. Người này tóc trắng như cước, lưng còng, nếp nhăn trên mặt có thể làm tấm chà quần áo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tẩy sạch cho Bát Vương gia.
Tự dưng có ý nghĩ này, Trình Lâm muốn cười nhưng lại không dám, càng thêm cung kính, hỏi:
- Triệu quản gia, không biết Bát Vương gia tới đây, có chuyện gì không?
(1) Thái Bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công: Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo
(2) Thái Uý: chức quan thời xưa, quản lý về quân sự.
(3) (4) Thượng thư lệnh (尚书令), Trung thư lệnh (中书令): Vào thời Tống có cấp bậc trên cả Thái Sư. Nhưng đây không phải chức vụ có quyền lực và nghĩa vụ cụ thể, chỉ là chức quan kèm theo cho thân vương hoặc các đại thần được phép ban chiếu vua (lưu thủ, tiết độ sứ, đổng bình chương sự,...).(theo Aficio).
(5) Tam Quán (三馆): gồm có Thống Văn Quán (tức Chiêu Văn Quán, Tu Văn Quán), Tập Hiền Viện, Sử Quán.