Lí Tam đi qua Lâm gia, vừa vặn cả nhà họ cũng đang bắt đầu ăn cơm sáng, bèn kêu hai người Lí Tam ngồi cùng.
Trần Lân Úc vẫn còn buồn ngủ, còn nhận thức không ra tình huống lúc này, đầu gật a gật.
Lí Tam bất đắc dĩ, bèn để Trần Lân Úc dựa vào người, ôm eo hắn, giúp hắn múc bát cháo, nhưng Trần Lân Úc vẫn là mơ mơ màng màng, Lí Tam hết cách, đành phải “ngươi một ngụm, yêm một ngụm” ăn cơm sáng.
Trần Lân Úc mơ mơ được đút cho ngụm cháo, miệng còn vẩu lên nói: “Nóng nóng…”
Lí Tam cũng chỉ đành một ngụm thổi một ngụm đút.
Thay vì đánh thức một người căn bản không tỉnh ngủ, vẫn nên sớm một chút sửa soạn sớm một chút ra đồng là hơn.
Từ một phương diện nào đó đến nói, tư duy của Lí Tam, rất quái lạ.
Cũng có thể nói, hắn hưởng thụ cái cảm giác chăm Trần Lân Úc, dù sao một mình qua ngày nhiều năm quá rồi, vài ngày trước, Lí Tam còn muốn cưới dâu mà!
Lâm gia một nhà lớn nhỏ, chỉ ngây ngốc như vậy mà nhìn Lí Tam hầu hạ dâu nam của hắn, ít thân mật quá a!
Vợ Lâm Đại nhìn một màn này, không khỏi nghĩ ngợi, một nữ nhân gia lại so ra kém một nam nhân?
Thế là Lâm Đại vô duyên vô cớ bị vợ hắn đạp một cước, ấm ức quá chừng.
“Lí Tam, ngươi làm quái gì không gọi tỉnh hắn cho rồi?” Không đâu hại yêm bị đạp một cước!
Lí Tam nhìn về phía Lâm Đại, chỉ nói “Hắn muốn ngủ… để cho hắn ngủ thôi!”
Kỳ thật Lí Tam cảm thấy, đút một người như vậy, cũng thật hay.
Trần Lân Úc mắt cũng chẳng mở, chỉ là miệng mở ra ngậm lại ăn cháo Lí Tam đút, dựa trong vòng tay Lí Tam, hắn tưởng chính mình, vẫn đang nằm mơ kia!