Tối hôm qua, nằm mơ bị cha mẹ nhiều năm không gặp chửi xối xả một trận, nói vì sao phải nhặt một kẻ cái gì cũng không biết, ở nhà ăn cơm chùa chứ?
Lí Tam bất đắc dĩ.
Vì cái gì ngần ấy năm, yêm thật không dễ dàng mơ thấy cha mẹ, nhưng lại là bị chửi ni?
Lí Tam hết cách.
Chả lẽ nhặt một người rồi, còn có thể quăng sao?
“Ngày chung quy phải qua tiếp”, này là một năm nọ hạn hán, cha mẹ Lí Tam trả thuế ruộng xong, chỉ có thể ăn một ít gạo và cải muối còn thừa, khoai lang qua ngày, đã nói như vậy.
Năm ấy ăn cải muối với khoai lang, ăn trọn vẹn đến một năm thu hoạch mới có nước gạo để uống.
Mà Lí Tam bây giờ, nhặt Trần Lân Úc rồi, cho dù hắn không sinh đẻ… nhưng “ngày chung quy phải qua tiếp”, vậy liền qua tiếp cho tốt đi!
Ấy thế là, Lí Tam xuống giường định đi nhà bếp, lại lặng lẽ nhớ tới nó cháy mất rồi…
Lí Tam thở ra một hơi.
Xoay người, kêu Trần Lân Úc, qua Lâm gia sát vách chực cơm ăn thôi.
Xốc Trần Lân Úc vẫn còn buồn ngủ lên, Lí Tam thật cảm thấy mình có phải đã nhặt mèo về nuôi không đây?