Lí Tam thấy hắn như vậy, cũng không cách nào mang hắn ra đồng, liền ôm hắn, thả về trên giường, đắp chăn, rồi tự mình ra đồng.
Vừa ra cửa, đã thấy Lâm Đại đợi hắn.
“Lí Tam, hắn sẽ không thật là dâu nam của ngươi đấy chứ?” Lâm Đại thực không thể tin được, Lí Tam lại yêu nam nhân.
“Gì?” Lí Tam nhất thời không nghe rõ ràng câu hỏi của Lâm Đại, đáp Lâm Đại như vậy.
Lâm Đại cảm thấy câu “Gì?” này, căn bản là Lí Tam cố ý giả ngốc.
“Từ xưa có đoạn tụ, chính là hai nam nhân ấy mà… ngủ cùng với nhau… một người thấy một người khác đang ngủ, không muốn đánh thức hắn…” Lâm Đại nỗ lực hồi tưởng Trương nhị ca nói đoạn tụ a… phân đào a… Muốn nói cho hay, nhưng trong lòng thì cảm thấy quái a!
“Ngươi tới cùng đang nói cái gì ni?” Lí Tam thấy Lâm Đại nói lắp bắp, quả thực có chút chịu không nổi mà hỏi hắn.
Lâm Đại hít sâu vài hơi, cuối cùng to gan hỏi: “Nam nhân kia, là… là người ngươi muốn qua cả một đời sao?”
Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?
Lí Tam chưa từng nghĩ, Lâm Đại hỏi trực tiếp như thế, thần tình nghiêm túc đó khiến người giật mình.
Nhưng lúc này, nhân tử tinh ranh ẩn hàm trong Lí Tam phát tác rồi, hắn tính đùa Lâm Đại chơi.
“Đúng vậy, yêm muốn cùng hắn, qua cả một đời.” Lí Tam cũng mang thần tình nghiêm túc.
Lí Tam tưởng Lâm Đại biết hắn nói đùa, nhưng không nghĩ đến Lâm Đại nghe xong, lại bỏ chạy, còn la: “Lí Tam điên rồi, điên rồi, điên rồi…”
Lí Tam lặng lẽ nhìn Lâm Đại đi xa, hắn nghĩ chung quy sẽ có một ngày như thế, Lâm Đại biết hắn là nói đùa.