Ban đêm, Trần Lân Úc nhìn Lí Tam ngủ ở bên cạnh, nói không rõ tâm tình mình lúc này.
Có lẽ là cảm động… còn có, cảm kích.
Lúc Lí Tam bất đắc dĩ dọn dẹp nhà bếp bị cháy, hắn thừa nhận chính mình căn bản không biết chuyện nhóm lửa thổi cơm, mình chỉ là kẻ biết chữ…
Lí Tam chỉ ngây người phút chốc, sau đó vỗ vỗ đầu hắn nói rằng: “Ngày mai cùng yêm ra đồng đi!”
Hắn tưởng Lí Tam sẽ coi thường hắn, muốn đuổi hắn đi… Nhưng Lí Tam chỉ bình thản trả lời hắn vậy thôi.
Trần Lân Úc nhớ tới yên hoa nữ tử hắn yêu rất sâu đậm ngày nào, thật không dễ dàng giúp nàng chuộc thân, hai người bắt đầu cuộc sống phu thê bình thường người nọ liền trở nên coi thường hắn, nói cái gì chỉ là kẻ cùng biết chữ… ngay cả tên bán dầu, cũng không bằng.
Sau đó lại lừa lấy tất cả tài sản có thể đổi thành ngân lượng trong nhà hắn, đi, đi rất ung dung, rất vô tình.
Còn hắn từ đó đã không gượng dậy nổi, tự sa đọa bản thân, cuối cùng lưu lạc đầu đường, sau lại đến đây.
Nếu Lí Tam không cưu mang hắn, sợ là đã chết tha hương xứ người rồi!
Lí Tam đối với Trần Lân Úc, ở một trình độ nào đó cũng coi như ân nhân!
Đọc sách biết chữ, nào sánh được bản lĩnh có thể tự mình nuôi thân a… Nữ nhân kia nói không sai, ngay cả bản lĩnh ăn cơm cũng không có, có tư cách gì cùng nàng chung sống một mái nhà…
Lí Tam so với kẻ vô dụng như mình, thực sự có giá trị nhiều lắm.
Cứ thế, Trần Lân Úc ôm sùng bái lạ kì đối với Lí Tam, ngủ.
Còn Lí Tam nằm bên cạnh, đang ở trong mộng tố khổ với Chu lão lão kia!