Trong không gian yên lặng chỉ nghe thấy âm thanh hơi thở phát ra, Hạ Du ngước mặt nhìn Kiều Kiến Bang, ngón tay vô thức giữ chặt cúc áo ngủ thứ hai của anh, giọng nhỏ nhẹ chợt cất lên.
"Bang. Kiến Bang, anh có từng hối hận. vì đã để một người anh không yêu mang thai con của anh?"
Vẻ mặt Kiều Kiến Bang thoáng lên tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó thu về biểu cảm trầm ổn, anh mỉm cười dịu dàng xoa tóc cô.
"Em không nghĩ tôi sẽ nói dối sao?"
Gương mặt Hạ Du thoáng lên sự rối rắm, đôi mày hơi cau lại bất mãn chính mình, Kiều Kiến Bang rõ ràng xem trọng con của anh, chắc chắn sẽ không nói sự thật để ảnh hưởng gián tiếp đến đứa bé trong bụng thông qua tâm trạng của cô.
Kiều Kiến Bang ôm siết người Hạ Du chặt thêm một chút, khẽ thì thầm ái muội: "Đợi em sinh thêm đứa thứ hai, lúc đó hãy bàn về việc này"